Mùa đông cứ đến đột nhiên như vậy. Khi trận tuyết đầu mùa rơi xuống, cơn
lạnh gấp gáp lan rộng, khiến cho toàn bộ Hoàng Đô trong khoảng thời gian
ngắn bị tuyết phủ trắng xoá, nhũ băng treo đầy hiên nhà.
Nhìn bông tuyết trong không trung, cảm nhận gió lạnh đập vào mặt, Hứa
Thanh nghĩ tới quận Phong Hải, nghĩ tới Nam Hoàng Châu, nghĩ tới lúc còn
nhỏ.
Mặc dù tu luyện tới hiện tại, hắn đã sớm không còn cảm giác nóng lạnh
nhiều lắm, hắn có khả năng chống chịu cái lạnh vượt qua người phàm, nhưng
hắn vẫn cảm thấy hơi lạnh.
Cái lạnh ấy đến từ ký ức trong lòng.
Mọi thứ thời thơ ấu đã sớm lắng đọng trong linh hồn, đi theo suốt cả đời.
Giờ phút này, trên đường tới Thái Học, Hứa Thanh vô thức nắm chặt cổ áo,
bước vào cửa Thái Học trong gió tuyết.
Vụ mất trộm Thự Quang Chi Dương không còn ai nhắc lại, còn Thự Quang
Chi Dương đã mất hiện tại lại không rõ tung tích. Chuyện này vốn nên treo
trong lòng các thế lực ở Hoàng Đô, nhưng cuối cùng… Hình như không có ai
để ý.
Còn nguyên nhân, Hứa Thanh đã từng phân tích.
“Vì có Nhân Hoàng ở đây.”
Nhân Hoàng đối với Nhân tộc là tồn tại chống đỡ cả trời.
Có thể trấn an lòng dân.
Còn đối với Nhân Hoàng, cảm quan của Hứa Thanh rất phức tạp. Trước khi
tới Hoàng Đô, Nhân Hoàng chỉ là một ký hiệu, trong cảm nhận của hắn, đó chỉ
là một tờ giấy trống trơn và xa lạ.
Khi tới Hoàng Đô, theo phán đoán đối với Nhân Hoàng, tờ giấy đã có màu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325956/chuong-1797.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.