Hồng Trần lâu.
Nhìn từ xa đàn đuốc sáng trưng, mặc dù người qua lại ít, nhưng người qua
đường thường xuyên liếc mắt nhìn.
Trong đình viện khắp nơi đều có chòi nghỉ mát, được ngăn cách bằng hòn
non bộ, đường mòn nối liền cũng không giống nhau, còn có trận pháp bao phủ,
khiến cho mỗi chòi nghỉ mát ở đây đều là đơn độc, rất riêng tư.
Mạnh Vân Bạch rõ ràng là khách quen ở đây, hắn vừa đến đã lập tức thu hút
sự chú ý của lão lão trong lâu, nàng cười bước tới, rất nhiệt tình.
Nói là lão lão, trên thực tế cũng chỉ là người đẹp hết thời, tướng mạo cũng
kiều mỵ, nhưng nhìn kỹ thì vẫn có thể nhìn thấy sự lạnh băng trong mắt, loại
ngoài nóng trong lạnh này sẽ càng có thêm sức hấp dẫn.
Mạnh Vân Bạch rất tự nhiên ôm lấy eo của lão lão, chỉ Hứa Thanh.
“Có quen không?”
Đôi mắt đẹp của lão lão kia liếc nhìn trên người Hứa Thanh, đồng tử rõ ràng
co rút, cười nói:
“Đại danh của Hứa công tử, có ai không biết.”
Vẻ mặt Hứa Thanh như bình thường, ánh mắt liếc nhìn qua nơi này, hắn ít
nhiều không thích ứng nơi này cho lắm. Hoàng Khôn ở bên cạnh tuy rất cẩn
trọng sau khi gặp Hứa Thanh, nhưng ở nơi quen thuộc này, vẫn khôi phục chút
phong thái.
Cứ như vậy, lão lão dẫn đường phía trước trong tiếng cười của Mạnh Vân
Bạch.
Trên đường đi gió thơm tràn ngập, phong hoa tuyết nguyệt, đúng là một nơi
câu lan tuyệt vời.
Trên đường có không ít thị vệ trong lâu, mỗi người thấy Mạnh Vân Bạch
đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325915/chuong-1756.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.