Hoa cỏ tách ra trước mặt Hứa Thanh, cây cối tự động rút lên sợi rễ, nhường
ra vị trí thật nhanh. Rất nhanh, một con đường thẳng tắp trải ra trước mặt Hứa
Thanh.
Cuối đường là một gốc cây đại thụ run rẩy, cùng một ngôi mộ lẻ loi trước
mặt nó.
Hứa Thanh bình tĩnh đi đến, cho đến khi đi đến trước ngôi mộ lẻ loi, dựa
vào đại thụ, ngồi xuống.
Một hồ lô rượu xuất hiện trong tay hắn, hắn uống một ngụm, đổ xuống một
ngụm.
Không cần lời nói, cũng không cần ngôn từ gì, thời khắc ngồi ở đây, lòng
Hứa Thanh thật an bình. Trong lúc mơ hồ dường như Lôi đội xuất hiện trước
mặt hắn, đang cùng hắn uống rượu, cùng nhau ngóng nhìn bầu trời.
Cho đến khi bầu trời xa xăm, chỉ còn lại ánh chiều tà.
Giọng Hứa Thanh mang một chút khàn khàn, hắn nhẹ giọng mở miệng.
“Lôi đội, hoa Thiên Mệnh, ta đã tìm được rồi…”
Câu nói này ẩn chứa hồi ức, ẩn chứa tiếc nuối, ẩn chứa suy nghĩ khó tả, ẩn
chứa sự bất đắc dĩ của nhân sinh.
Cho đến hồi lâu, Hứa Thanh than nhẹ một tiếng, ực một ngụm, uống cạn
rượu trong hồ lô.
Trên bầu trời, mặt trời chiều đã xuống.
Trên màn trời, trăng sáng dâng lên.
Dưới ánh trăng, Hứa Thanh đứng lên, quỳ lạy trước ngôi mộ lẻ loi. Hắn cúi
đầu rồi đứng lên, đi đến nơi xa, hoa cỏ cây cối khôi phục lại phía sau hắn, che
giấu mộ phần lẻ loi này.
Mà cơn gió thổi tới cũng đưa tới âm thanh của Hứa Thanh.
“Ta không xoá sổ ngươi, nhưng ngươi phải bảo vệ tốt nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325891/chuong-1732.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.