Căn cứ manh mối trên đường, một trận chiến cuối cùng nhất của quân đoàn
tộc Hắc Thiên là tiến vào nơi này, mười bảy tế tự kia cũng ở trong đó.
Nhìn nơi đó, Thiên Lan Vương im lặng, nhưng theo cảm giác dao động
truyền tống trong đó, mắt hắn lộ ra sự quả quyết. Hắn lập tức hạ lệnh.
Rất nhanh bóng dáng hắn và đại quân dưới trướng hắn nhấc lên gió lốc trên
mặt đất, bước vào trong sương mù.
Sương mù cuồn cuộn, bao phủ hết thảy.
Bảy ngày sau, đám sương mù của Hắc Linh đại vực này đột nhiên sôi trào,
ầm ầm dâng lên hướng về bầu trời, càng có tiếng vang đinh tai nhức óc theo
một đám mây hình nấm khổng lồ, truyền khắp bát phương.
Ở biên giới Sương mù, từng bóng dáng chật vật cấp tốc xông ra, người đi
đầu chính là Thiên Lan Vương.
Tuy nhiên, giờ phút này, hắn đã không còn uy nghiêm như lúc bước vào nơi
này trước đó. Trong mắt hắn lộ ra vẻ không cam lòng, áo giáp trên thân đã tan
vỡ, sắc mặt trắng bệch, thương tích nghiêm trọng, càng có máu tươi chảy khắp
toàn thân.
Còn kẻ dưới trướng xông ra phía sau hắn, toàn bộ đều như thế, từng người
mang thương tích nghiêm trọng, khí tức suy yếu.
Mà nhân số… Chỉ còn một phần mười so với trước kia.
Chín phần mười đại quân đã không trở về theo.
Nhìn kẻ dưới trướng xung quanh, nội tâm Thiên Lan Vương bi phẫn. Nghĩ
đến chuyện gặp phải sau khi tiến vào đám sương mù này, lòng hắn không nhịn
được sốt ruột, phun ra ngụm máu tươi lớn.
“Tộc Hắc Thiên, đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325877/chuong-1718.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.