Ánh nến đốt lên, thần hồn hắn thành dây đốt ở bên trong, tiếp tục thiêu đốt.
Tiếng kêu rên đau đớn thê thảm, không giống tiếng người, theo ngọn nến
thiêu đốt, không ngừng vang vọng từ trong ánh nến này.
Hứa Thanh nâng tay, cầm ngọn nến trong tay, quay người đi đến chỗ Tử
Huyền, đặt ngọn nến này trước mặt nàng.
“Tặng cho ngươi, một món quà nhỏ.”
Hứa Thanh chần chờ một chút, nói ra.
Tử Huyền nhìn Hứa Thanh, nàng không ngờ tới Hứa Thanh sẽ làm như thế.
Dựa theo sự hiểu biết của nàng với Hứa Thanh, đây hình như không phải phong
cách của đối phương, nhưng không sao cả, giờ khắc này, đáy lòng Tử Huyền
dâng lên cảm xúc dị dạng nồng đậm.
Nàng nhận ngọn nến, trong mắt lộ ra thần thái mãnh liệt.
Nàng chuẩn bị đặt chiếc đèn này, ngoài cửa động phủ của mình, làm đèn
chong, luôn luôn thiêu đốt.
Bên trong đại điện, hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng kêu thảm trong cây nến
còn đang truyền ra.
Mắt lão tổ Huyết Luyện Tử lộ vẻ tán thưởng, nhìn đồ tôn duy nhất của
mình, trong lòng vô cùng thưởng thức. Hắn cảm thấy Hứa Thanh không tệ, rất
có phong thái của mình lúc còn trẻ tuổi, biết cái gì gọi là lãng mạn huyết sắc.
Mà trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn lên
bầu trời, ôm quyền cúi đầu.
Tâm thần, truyền đến lời nói lạnh như băng của lão Cửu.
“Có vài kẻ địch, cần một kiếm chém giết nó.”
“Nhưng đối với loại đối thủ trêu chọc nữ nhân của mình, nếu ngươi chém
giết quá nhanh, không khỏi thiếu một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325871/chuong-1712.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.