Diêu Hầu cầm lấy một quân cờ hạ xuống, rồi mở miệng nói.
"Hứa Thanh còn nhỏ, Diêu Hầu chớ nóng lòng ở ẩn, quận Phong Hải này
còn cần chúng ta." Thất gia cười cười, hạ một quân cờ xuống.
Khoảnh khắc quân cờ được hạ xuống, ánh mắt của đội trưởng bên cạnh sáng
ngời, lớn tiếng khen ngợi.
"Cờ tốt cờ tốt, sư tôn quả nhiên lợi hại, bước này ta nằm mơ cũng không
nghĩ tới, tuyệt, rất tuyệt, đệ tử học hỏi được rồi!"
Thất gia trừng mắt, hừ một tiếng, có dáng vẻ không thích lấy lòng, nhưng
trong mắt lại mang theo đắc ý, rõ ràng tâm trạng rất vui vẻ, không giống như bề
ngoài.
Diêu Hầu mặt không chút thay đổi, nhìn Trần Nhị Ngưu, rồi không thèm để
ý tới nữa.
Mà lúc này Hứa Thanh nghe lời nói trước đó của Diêu Hầu, đang muốn
dung nhập thần niệm vào trong lệnh bài, trong nháy mắt Thất gia ngẩng đầu
nhìn về phía vòm trời, sắc mặt của Diêu Hầu cũng khẽ động nhìn qua đó.
Hứa Thanh và đội trưởng nhìn theo ra xa, mây mù bốc lên trong bầu trời
đêm, bóng dáng của Đại Điểu Thanh Cầm lộ ra trên bầu trời, kèm theo tiếng
gầm gừ hưng phấn, vang vọng tám hướng.
"Thanh Cầm này... trước khi Hứa Thanh trở về thì mai danh ẩn tích, Hứa
Thanh vừa trở về, nó lại lập tức bay về."
Thất gia bĩu môi, Hứa Thanh nhìn Thanh Cầm, trên mặt lộ ra nụ cười, ôm
quyền bái lạy về phía bầu trời, ráng chiều lướt qua trên người.
Thanh Cầm trên bầu trời nhìn thấy cảnh tượng này, càng vui vẻ hơn, cũng
tản ra ánh sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325849/chuong-1690.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.