Bên phía quận Phong Hải nghe vậy nhao nhao buồn giận, phần lớn tu sĩ ba
cung bên trong quận đô đều sắc mặt tái xanh, nghiến răng nghiến lợi, hai mắt
tràn đầy lửa giận. Trên bầu trời, Diêu Hầu bước về phía trước một bước, sắc
mặt bi ai phẫn nộ.
"Ngươi nói quận Phong Hải ta chỉ biết tự bảo vệ mình, không muốn đưa ra
người nào, nhưng trong nửa năm qua, quận Phong Hải ta đưa đi năm tốp trăm
vạn binh sĩ, còn có cung chủ Phụng Hành cung cùng với nhiều vị chấp sự của
ba cung!"
"Trăm vạn binh sĩ này là hy vọng tương lai của quận Phong Hải ta, càng là
nguồn binh còn sót lại của bọn ta!"
"Các tông, nhất là Nhân tộc quận Phong Hải ta đã dầu hết đèn tắt."
"Hiện tại, ngươi tới nơi này đổi trắng thay đen như vậy!"
"Luôn mồm nói đại nghĩa Nhân tộc, vậy xin hỏi năm tốp trăm vạn binh sĩ
của quận Phong Hải ta, bây giờ còn có bao nhiêu người còn sống? Cung chủ
Phụng Hành cung chết trận, nhiều chấp sự chôn xương nơi đất khách, cái chết
của bọn họ không phải là vì đại nghĩa Nhân tộc sao!"
"Mà quận Phong Hải ta những năm gần đây phải trải rất nhiều việc, Thánh
Lan xâm lấn là tự bọn ta chịu đựng, ba vị cung chủ chết trận, quận trưởng ly kỳ
mà chết, Thất hoàng tử đến cướp đoạt chiến quả, nhìn như giải cứu, nhưng trên
thực tế có ai mà không biết!"
"Năm tốp trăm vạn binh sĩ của quận Phong Hải ta tử vong, còn chưa đủ sao,
lẽ nào ngay cả một tia ngọn lửa cuối cùng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325842/chuong-1683.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.