Kiếm khí của bọn họ hội tụ, tràn ngập thế giới, lại tràn ngập cơ thể của lão
Cửu, sau cùng hội tụ trên tay phải của hắn, ở nơi đó... hình thành một thanh
kiếm! Thanh kiếm này vừa xuất ra ngoài, đất trời đã biến sắc.
Mà lão Cửu nơi này không phải là một, vô số mảnh vỡ kính Nghịch Nguyệt,
mỗi một cái đều phản chiếu ra bóng dáng cầm kiếm của hắn, giờ phút này đều
nâng lên, đều quay đầu, đều nhìn về phía Trương Tư Vận.
Ngón tay Trương Tư Vận đưa vào trong cổ dừng lại, ngẩng đầu lên, sắc mặt
hơi ngưng trọng, nhìn về phía lão Cửu.
Nháy mắt hai người họ nhìn nhau, tay trái của Trương Tư Vận vung lên, ánh
trăng biển lại lần nữa dâng lên, lần nữa hình thành bàn tay huyết sắc đánh về
phía lão Cửu.
Mà lúc này lão Cửu cũng hạ giọng mở miệng.
“Chém!”
Chỉ một chữ, trong nháy mắt truyền ra, thanh kiếm trong tay hắn rơi xuống,
bên trong đại thế giới trên vai, thanh kiếm của chúng sinh hạ xuống, tất cả bóng
dáng bên trong kính Nghịch Nguyệt cũng đồng thời hạ xuống.
Một kiếm động trời, vạn kiếm động thần.
Bên trong mỗi một mảnh vỡ kính Nghịch Nguyệt đều tản ra kiếm quang, sau
khi hội tụ lại với nhau thì hình thành thanh kiếm lớn lay chuyển đất trời.
Thanh kiếm này tỏa sáng rực rỡ, ẩn chứa lực lượng vô thượng, bỗng nhiên
chém một cái về phía Trương Tư Vận.
Gió giục mây vần, thế giới nổ vang, hư vô sụp xuống.
Đây là kiếm mạnh nhất của lão Cửu, hơn nữa còn có sự gia trì của mảnh vỡ
kính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325806/chuong-1647.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.