Hình ảnh thứ nhất, là trong phế tích khu dân nghèo, Hứa Thanh đang nhìn
bầu trời, Tàn Diện mở hai mắt ra, nhìn chăm chú vào hắn...
Mà hình ảnh thứ hai, là thành Vô Song...
Bầu trời đổ cơn mưa máu, mình hồi còn nhỏ tuổi ngồi trên mặt đất, ôm đầu
gối khóc lóc.
Trước đây trong trí nhớ của Hứa Thanh, khi đó mình khóc thật lâu, sau đó
rời khỏi tòa thành biến mất ấy.
Nhưng trong hình ảnh của thủy tinh màu tím này, hắn thấy được một kết cục
khác!
Trong hình, một người quen đứng trên bầu trời, nhân loại ấy từng bước đi
tới bản thân đang khóc lóc, giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ đầu của mình.
"Đệ đệ, đừng khóc."
Nháy mắt khi bốn chữ này truyền ra, Hứa Thanh thấy mình hồi còn nhỏ tuổi
trong hình phịch một tiếng, đầu người tan vỡ, thân thể hóa thành máu thịt, rơi
đầy đất.
Tử vong.
Lúc toàn thân Hứa Thanh chấn động, tâm thần nhấc lên sóng lớn, tất cả
trang sách bên ngoài cơ thể hắn đều bị phá tan thành từng mảnh, cuối cùng còn
sót lại... chỉ là một quyển sách trống rỗng vốn không có trang sách nào.
Những người khác dù cho chống lại, nhưng cuối cùng cũng khó trốn khỏi
kết cục này!
"Đã không có tốt đẹp, thì sẽ không có đối lập, như vậy… chúng sinh cũng sẽ
không cảm nhận được ý nghĩa của sự đau khổ."
Dưới ánh trăng, sắc mặt Trương Tư Vận bình tĩnh không gì sánh được,
không có bất kỳ dao động tâm trạng nào, khuôn mặt tuyệt đẹp tựa như điêu
khắc, hắn ngóng nhìn mọi người thê lương, ngón cái tay phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325801/chuong-1642.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.