Mặt đất đỏ đậm, bầu trời mây mù đỏ đậm, màu đỏ là màu sắc duy nhất nơi
này.
Mặt đất đầy dãy núi chập trùng, càng có vết lõm hố sâu đếm không xuể,
đồng thời còn có huyết hà chảy xuôi, Hồng Nguyệt tinh thần này... Chính là một
thế giới.
Dị chất nồng đậm đến cực hạn tạo thành tất cả khí tức trong thế giới này, mà
ánh mắt cũng rất khó nhìn thấy quá xa, nơi đi tới, hết thảy hết thảy đều đang
vặn vẹo.
Càng trong vặn vẹo này, có thể thấy được đếm không hết bóng dáng hư ảo
lấp lóe trên Hồng Nguyệt tinh thần này, nháy mắt xuất hiện, lại nháy mắt biến
mất.
Cẩn thận nhìn lại, có thể nhìn thấy trong những bóng dáng này có Nhân tộc,
có dị tộc, trên cơ bản vạn tộc đều có, tình trạng của bọn họ không phải sinh
cũng không phải chết, khó mà suy nghĩ.
Lại dường như không có linh trí gì, càng như ảo giác, duy trì tư thế quỳ lạy
và che hai mắt, thành đàn, liên miên.
Càng thêm quỷ dị là Hứa Thanh phát hiện mỗi một lần mình chớp mắt, vị trí
của những bóng dáng này đều sẽ có thay đổi, nhưng nếu không nháy mắt, bọn
chúng sẽ giữ nguyên chỗ cũ, không nhúc nhích.
Mà đối với ngón tay xuất hiện, đối với đám người đến, những bóng dáng
này không thèm để ý chút nào, bọn chúng không ngừng lấp lóe, không ngừng
cúng bái, âm thanh ngâm xướng âm trầm vang vọng cả mảnh đất Thần linh này.
“Hồng Nguyệt chủ ta, tiếp dẫn Vọng Cổ, chúng sinh đau khổ, an hưởng cõi
yên vui.”
“Thân tế chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325793/chuong-1634.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.