Nhưng đối với chúng sinh đau khổ còn sống giờ phút này, đây là hi vọng
trước nay chưa từng có.
Thế là, âm thanh kêu gọi Chủ tể dấy lên ngập trời trong toàn bộ Tế Nguyệt
đại vực.
“Chủ tể trở về!”
“Chủ tể trở về!”
“Chủ tể trở về!!”
Khi âm thanh không ngừng, càng ngày càng mãnh liệt, tràn ngập Tế Nguyệt
đại vực thiên địa, đáy lòng Hứa Thanh phập phồng. Hắn nhìn lên Hồng Nguyệt
tinh thần nơi chân trời, lại nhìn bức tượng Chủ tể Lý Tự Hóa đang sống lại, híp
mắt lại, đi về phía Đội trưởng.
“Đại sư huynh, sau khi Xích Mẫu đến, viện quân của chúng ta, đủ sao? Chỗ
ta còn có một người trợ giúp...”
“Người ngươi nói là con hồ ly lẳng lơ kia?” Đội trưởng đang đắc ý nhìn tác
phẩm của mình, nghe vậy nhìn về phía Hứa Thanh, chớp chớp mắt.
Hứa Thanh lắc đầu.
“Một người khác.”
Đội trưởng hơi kinh ngạc, nhìn kỹ Hứa Thanh một chút, lại suy tư một phen,
hơi xoắn xuýt, hạ giọng mở miệng.
“Tiểu sư đệ, thật ra có đủ hay không, ta cũng không quá chắc chắn. Nếu
ngươi có thể gọi người giúp đỡ tới, đương nhiên là tốt nhất, ta chỉ lo lắng người
giúp đỡ nhiều rồi, cuối cùng phần chúng ta phân phối được có thể sẽ ít.”
Hứa Thanh trầm ngâm, lắc đầu.
“Phân phối dù quan trọng, nhưng chơi chết Xích Mẫu càng quan trọng
hơn!”
“Huống hồ... Nhiều người như vậy ở đây, chắc là người trợ giúp kia của ta
cũng sẽ không quá mở rộng miệng ăn, nếu không...” Hứa Thanh nhìn Đội
trưởng một chút.
Đội trưởng liếm môi, lập tức mở miệng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325789/chuong-1630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.