Mặt đất này… Đúng là một con mắt thật lớn.
Mà con mắt này, khoảnh khắc Hứa Thanh nhìn rõ, hắn lập tức cảm thấy
quen thuộc.
“Đó là… Mắt của Xích Mẫu?!”
Bức tượng Xích Mẫu trong trí nhớ của Hứa Thanh, là hai tay che hai mắt,
máu chảy thành sông.
Cho dù lúc trước đối phương thể hiện ra bản thể trong vùng đất Tiên Cấm
cũng không có mắt.
Cho đến tận hôm nay, trong bí tàng của con trai thứ tư Chủ tể này, Hứa
Thanh nhìn con mắt thật to kia, cảm nhận được khí tức Xích Mẫu nồng đậm
trong đó, trong lòng không ngừng nổi sóng chập trùng.
Hắn nghĩ tới tứ oa oa mất tích trong bài đồng dao kia, nhớ tới lời Thế tử đã
nói về chuyện tứ đệ của mình trở thành Thần tử của Xích Mẫu, thậm chí hắn
nghĩ tới câu nói đầu tiên của Lý Tự Hóa khi trông thấy Xích Mẫu trong hình
ảnh của Trảm Thần đài viễn cổ.
“Tiếng ca của ngươi rất khó nghe, quấy nhiễu giấc mộng của Tứ nhi nhà ta.”
Hết thảy hết thảy, vào thời khắc này, dường như có một chút chứng minh
lịch sử.
Có lẽ, tiếng ca của Xích Mẫu năm đó không chỉ quấy nhiễu giấc mộng của
con trai thứ tư của Lý Tự Hóa, còn chôn xuống một con mắt trong giấc mộng
kia.
Có lẽ, cũng chính bởi con mắt này, khiến cho Xích Mẫu trước khi thành
Thần bị chém giết rồi, mà còn có khả năng phục sinh.
Có lẽ, Lý Tự Hóa cũng biết được những điều này, nhưng chẳng biết tại sao,
hắn không nói cho bất cứ kẻ nào biết, cũng không đi ngăn cản…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325783/chuong-1624.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.