Đầu nguồn của gió, đến từ chỗ Hứa Thanh khoanh chân ngồi không nhúc
nhích ở phía xa.
Giờ khắc này bên phía tế đàn gió giục mây vần, tia chớp động trời, thần sắc
mọi người kinh nghi bất định.
Ngay cả vòng xoáy trên thiên không cũng đều càng lúc càng nổ vang to hơn.
Một cái chớp mắt vừa rồi, bọn họ cảm nhận được một luồng chấn động mờ
mịt dựng lên theo gió, tựa hồ là tràn ra từ trên người Hứa Thanh, ngay sau đó
phiến thế giới này liền lắc lư một chút.
Đại địa rung động, sơn mạch nghiêng lệch giống như đao phong trên bầu
trời xa xa cũng đều lắc lư, rơi xuống rất nhiều đá vụn, đập vào bên trong hạp
cốc, dư âm mãi không tiêu tan.
"Tình huống như thế nào!"
Ninh Viêm hít sâu, thần sắc hoảng sợ.
Đội trưởng cũng trợn mắt thật to, nhìn qua Hứa Thanh khoanh chân nhắm
mắt xa xa, đáy lòng cuộn trào.
Thế tử chợt quay đầu nhìn Hứa Thanh, biểu cảm đã có biến hóa.
“Đây là...”
Đám người Minh Mai công chúa đều lập tức nhìn sang, trong mắt riêng
phần mình lộ ra quang mang kỳ lạ.
Toàn thân lão Bát chấn động, nghẹn ngào thì thào.
"??? Thật sự cảm ngộ ra rồi?"
Trong lúc mọi người kinh tâm với mức độ khác biệt, một cỗ sát ý có thể nói
là tuyệt thế, đang chậm rãi hình thành ở nơi này!
Nó chỉ là hình thức ban đầu, còn cần thêm thời gian mới có thể hoàn toàn
phủ xuống.
Nhưng chỉ là như vậy, đã đủ khiến trong lòng mọi người dâng lên sóng cả
vạn trượng, nhất là Thế tử, lão nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325676/chuong-1517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.