"Lại rơi xuống nữa hả?"
Thế Tử ngồixổm bên ngoài hố, thản nhiên mở miệng.
Hứa Thanh ở dưới hố buồn bực không lên tiếng, cúi đầu nhìn xuống chỗ
mình rơi.
Đây là một tòa động phủ trống rỗng đã bị bỏ hoang.
Động phủ thế này, bên trong Khổ Sinh sơn mạch có không ít, phần lớn là
của các tu sĩ từ xưa đến nay tự mình đào ra để làm nơi tị nạn.
Nhìn từ bề ngoài dãy núi là không nhìn thấy, cũng chỉ có trọng lượng như
Hứa Thanh mới có thể tự mình thể nghiệm, phát hiện ra những động quật ẩn
bên dưới tầng ngoài này.
"Trong sơn mạch này có không ít động quật như vậy, đoạn đường này ngươi
tự bò lên đi."
Bên ngoài hố, Thế Tử liếc mắt nhìn Hứa Thanh một cái, đáy lòng nổi lên
thoải mái, tựa hồ nhìn thấy Hứa Thanh mặt xám mày tro như thế sẽ khiến lão có
chút ấm áp khó hiểu.
Điều này làm cho lão nghĩ tới hồi ức chính mình lúc còn bé, bị phụ vương
buộc mặt trời ở trên lưng, một đường đi một đường té ngã.
"Còn thiếu một cái mũ."
Thế Tử thì thào trong lòng, khi còn bé lão không chỉ buộc mặt trời ở trên
lưng, trên đỉnh đầu còn có một cái mũ để cho linh hồn phải chống đỡ.
Mắt thấy Hứa Thanh không có, đáy lòng Thế Tử có chút tiếc nuối.
Hứa Thanh ở trong hố sâu ngẩng đầu nhìn Thế Tử, im lặng không lên tiếng,
vận chuyển những Nguyên Anh khác trong cơ thể ngoại trừ Tử Nguyệt, chia sẻ
uy áp cùng với trọng lượng đến từ mặt trời.
Từng chút từng chút leo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325644/chuong-1485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.