Chỉ có Linh Nhi cùng Lý Hữu Phỉ là ăn nhiều nhất, người sau là liên tục
nịnh hót, người phía trước thì là ánh mắt tỏa sáng.
"Hóa ra Hứa Thanh ca ca nấu ăn lại ngon như vậy nha." Linh Nhi trừng mắt
nhìn, cảm thấy có lẽ bản thân mình còn nấu tốt hơn, vì vậy cân nhắc qua mấy
ngày nữa mình cũng sẽ bộc lộ tài năng cho mọi người thưởng thức.
Đang nghĩ như vậy, Thế Tử bên đó nhấp một hớp cá canh.
"Hứa Thanh, thủ pháp nấu nướng này của ngươi, hẳn là đến từ trù nghệ
phương nam đúng không, mùi vị món canh này có chút đặc biệt, nguyên bản
phải là canh rắn mới chuẩn vị chứ hả? Thay đổi cá làm nguyên liệu nấu, độ tươi
từ thịt và vị ngọt từ xương hơi kém một chút."
Nghe câu đó thì thân thể Linh Nhi lập tức như bị đơ lại, cứng đờ.
"Còn có món da cá này, cũng có thể là da rắn, thịt cũng như thế, ngươi đây
là dùng phương pháp nấu rắn, dùng để làm tiệc cá đi."
Sau khi Thế Tử nhấm nháp, liền trêu ghẹo nhìn Hứa Thanh cùng Linh Nhi.
Hứa Thanh liếc mắt nhìn Thế Tử, trầm mặc.
Linh Nhi thì hít vào một hơi, trong mắt lộ ra hoảng sợ, theo bản năng nhích
tới gần Hứa Thanh một chút, vội vàng mở miệng.
"Hứa Thanh ca ca, rắn ăn không ngon đâu, còn rất là khó ăn."
Hứa Thanh gật đầu.
Thế Tử nghe vậy nở nụ cười, giờ phút này lão không hề có uy nghiêm của
Thế Tử, bộ dạng như là một lão gia gia, rất là hòa ái hiền lành.
Mọi người tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325598/chuong-1439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.