Giọng nói mềm mại quyến rũ, tựa như từng sợi lụa bằng tơ tằm tung bay
khắp bốn phía, rơi vào trong tai, thấm vào thần hồn, khiến cho bản năng người
ta có chút nhộn nhạo.
Hứa Thanh nhíu mày, nhìn Lý Hữu Phỉ.
Lý Hữu Phỉ sững sờ, vội vàng lắc đầu, thốt ra.
"Ta không còn nữa..... Sớm cũng không còn nữa rồi, từ lúc Ngưng Khí đã
không còn."
Nê Hồ Ly ghét bỏ quét mắt nhìn Lý Hữu Phỉ, nhàn nhạt mở miệng.
"Thứ dơ bẩn từ nơi nào đến không biết!"
Nói xong, nàng tiếp tục liếc về phía Hứa Thanh, trong mắt lộ ra mị ý nhè
nhẹ, hình như nhìn ra ngụy trang của Hứa Thanh, nhẹ giọng mở miệng.
"Rõ ràng còn nhìn trông tuấn tú như thế, nhìn thấy người thì con nai trong
lòng ta liền chạy loạn."
Trong lúc nói lời này, Nê Hồ Ly đứng lên, đi xuống điện thờ, thân thể lay
động sáng ngời, lại biến thành một thiếu phụ thiên kiều bá mị.
Theo nàng đi tới, hai ngọn núi bên trên dấy lên từng trận sóng cả, chiếc eo
như là hồ lô hết sức nhỏ, phối hợp bờ mông nhếch lên, Lý Hữu Phỉ nhìn qua
liền hít vào một hơi, tim theo bản năng đập gấp, thầm hô yêu nghiệt.
Nhất là trên người nàng còn có một lớp vải mỏng màu đỏ nửa che nửa đậy,
giống như tùy thời có thể chảy xuống.
Mà làn da óng ánh, dáng người có lồi có lõm, bên trong lay động, khiến cho
người ta hiện ra ý muốn âu yếm, dường như có thể mọc rể nảy mầm ở trong
lòng người khác.
Ánh mắt Hứa Thanh lạnh như băng, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325571/chuong-1412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.