Đối với việc gia nhập Nghịch Nguyệt Điện như thế nào, Hứa Thanh cũng
không rõ ràng.
Lúc trước Đoan Mộc Tàng cũng không nói rõ, chỉ bảo hắn đi đến nơi này.
Bây giờ đã cách lúc đó hơn nửa năm, Hứa Thanh ở trong bão cát màu xanh,
ngóng nhìn về phía Khổ Sinh sơn mạch xa xa, trong đầu hiện ra tình báo liên
quan về nơi này.
Khác với Vị Ương sơn mạch, Khổ Sinh sơn mạch không có cây cối, chỉ có
vô tận bão cát không ngừng gào thét bên tai, cái loại từng giây từng phút nghe
thấy tiếng gió thổi qua tai này, khiến cho người ta theo bản năng cảm thấy áp
lực và hoang vu.
Hứa Thanh nắm thật chặt cổ áo, cảm nhận được Linh Nhi hoạt động trên cổ
mình, đáy lòng dâng lên ấm áp, nhoáng một cái phía dưới, theo gió cát dựng
lên, hắn dần dần bước lên Khổ Sinh sơn mạch, bắt đầu hành trình tìm kiếm tung
tích Nghịch Nguyệt Điện.
Thời gian tựa như gió trong thiên địa, không ngừng thổi tới, liên tục trôi
qua.
Mười ngày sau, trên một ngọn núi tương đối cao của Khổ Sinh sơn mạch,
Hứa Thanh nhìn bốn phương xa xa, nhíu mày.
Trong mười ngày này, hắn đã tìm kiếm thật lâu bên trong Khổ Sinh sơn
mạch, nhưng thủy chung không tìm được manh mối về việc gia nhập Nghịch
Nguyệt Điện, bất quá hắn chú ý tới trong mảnh sơn mạch này có không ít sinh
linh, tộc quần hỗn tạp, ở trong từng tòa thổ thành trong núi.
Bên trong ít thấy phàm tục, phần lớn đều là người có tu vi, nhưng lại có chút
bài ngoại.
Có mấy lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325539/chuong-1380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.