Thần Linh có mộng, lấy vũ làm tế, chúng sinh như giấy gấp thành, vạn vật
được tô vẽ.
Xuất sắc thì Thần vui, chúc phúc vĩnh đạo, xấu xí là Thần ghét, nhất niệm
vĩnh diệt.
Đây, chính là Tế Vũ.
Giờ phút này, theo lão giả bên trong Song Tử Phong bị cắn trả tử vong, cùng
nhau tiêu tán cùng lão còn có hết thảy Vũ Điệp sinh ra từ trận Tế Vũ thất bại
này.
Những con Vũ Điệp này sau khi cắn nuốt huyết nhục của lão giả, liền hòa
hợp vào trong thiên địa, không thấy tung tích, khiến cho vạn vật chúng sinh, có
thể trở nên thanh minh.
Mà đối với chúng sinh Vị Ương sơn mạch mà nói, thanh tỉnh, cũng chưa
hẳn là một loại hạnh phúc.
Nhân sinh không được an bài, càng mang đến thêm càng nhiều mờ mịt và
mất phương hướng hơn nữa.
Thả mắt nhìn đi, bắt đầu từ thành trì dưới núi, trận mờ mịt này như là phong
bạo quét ngang, bao phủ hết thảy thành trì.
Bên trong thành trì, phàm tục cũng tốt, tu sĩ cũng được, vào một khắc thanh
tỉnh, đều trầm mặc.
Có phu thê, có bằng hữu, có thân nhân, có sư đồ, bọn họ nhìn qua lẫn nhau,
thần sắc phức tạp thay thế bằng mờ mịt, giữa bọn họ là một loại vừa lạ lẫm lại
vừa quen thuộc.
Lạ lẫm chính là bởi vì đã từng không biết, sau khi được chế định vai diễn
liền ở cùng một chỗ, mà đoạn ký ức quen thuộc này cũng không tan biến, mà
mờ mịt chính là sau khi thanh tỉnh nên đi nơi nào.
Thành trì là như thế, tông môn là như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325535/chuong-1376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.