"Bọn họ từ đầu đến cuối, đang nói cái quái gì?" Đội trưởng rất hiểu làm thế
nào để phá hư phong cảnh, giờ phút này mờ mịt nhìn qua Hứa Thanh, lại nói
một câu.
"Hình như ta có cảm giác, bọn họ đang trao đổi ám hiệu với nhau?"
Hứa Thanh cũng mờ mịt, thi từ của Ngô Kiếm Vu, đến bây giờ hình như
cũng chỉ có một mình Vân Hà Tử có thể nghe hiểu.
Sau một lúc lâu, hai người bốn mắt nhìn nhau, lại tiếp tục chú ý Ngô Kiếm
Vu.
Thời gian một ngày trôi qua, đến lúc hoàng hôn, Ngô Kiếm Vu trở lại, biểu
cảm đắng chát, mang theo một chút phức tạp cùng cảm khái, sau khi trở về
không nói câu nào, lặng lẽ ngồi trên ghế ngẩn người.
Mắt thấy như vậy, đội trưởng đi qua an ủi một phen, ý đồ dò hỏi, nhưng Ngô
Kiếm Vu lắc đầu, cuối cùng thở dài.
"Kiếp này không có phí trăm năm, sao cách bên bờ không thấy lưới."
Đội trưởng nhíu mày, nhìn Hứa Thanh.
Ánh mắt Hứa Thanh lạnh như băng, nhàn nhạt mở miệng.
"Nói cho rõ ràng!"
Ngô Kiếm Vu vẻ mặt buồn rười rượi, lấy ra Anh Vũ thả lên đỉnh đầu, Anh
Vũ thở dài, thấp giọng mở miệng.
"Phụ thân ta bị cự tuyệt."
"Không sao, nữ nhân đều là cái dạng đó, lúc đầu sẽ luôn rụt rè một chút, làm
cho ngươi không thể tuỳ tiện đạt được, đại Kiếm Kiếm, để ta dạy cho ngươi
mấy chiêu, nhất định có tác dụng!" Đội trưởng nghe vậy, lập tức ôm cổ Ngô
Kiếm Vu, tiếp tục thương nghị.
Cứ như vậy, vào lúc trời lần nữa sáng sớm, Ngô Kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325526/chuong-1367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.