Thanh âm êm ái truyền đến từ bầu trời, nương theo tiếng than nhẹ vang
vọng bốn phương.
"Mây trên trời như sơn tiêu, đá trong lòng ta cao hơn đất!"
Hứa Thanh sững sờ, đội trưởng kinh ngạc, Ngô Kiếm Vu chợt ngẩng đầu,
nhìn nữ tử trên không trung, nhướn mi lên, nhàn nhạt mở miệng.
"Núi xanh không ngửi thấy màu đen, ánh trăng rơi ngày nào biết được?"
"Là ta đường đột, ngươi có thể gọi là ta Vân Hà Tử."
Nữ tử trung niên rõ ràng nghe hiểu thơ của Ngô Kiếm Vu, nghe xong liền
nhẹ giọng mở miệng.
Lần này đến phiên Ngô Kiếm Vu sửng sốt.
Giờ phút này đang là buổi trưa, làn gió ôn hòa thổi tới, cỏ xanh trên dãy núi
lắc lư, mây mù trên bầu trời giống như cũng lưu động nhanh hơn trong gió thổi,
gió hất bay tóc mọi người, cũng làm cõi lòng Ngô Kiếm Vu lay động.
Y thật không ngờ, trong thiên địa này lại có người có thể nghe hiểu thi từ
của mình, có thể tán thưởng tài tình của mình, người đột nhiên xuất hiện này,
khiến cho y vô cùng bất ngờ.
Nên biết rằng từ sau khi y bắt đầu tự bắt chước Huyền U Cổ Hoàng, bất luận
kẻ nào trong đời này, cũng tràn đầy hiểu lầm đối với y, ngay cả sư tôn của y
cũng là như thế.
Nhưng y thủy chung kiên trì lý niệm của bản thân, thủy chung ghi khắc di
phong của Cổ Hoàng, một đường đi đến bây giờ, y đã sớm tạo thành thói quen
thế nhân tầm thường, cũng quen không được người khác nhận thức.
Cho đến giờ phút này....
Trong đôi mắt Ngô Kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325523/chuong-1364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.