Giọng nói của đội trưởng dừng lại, đưa mắt nhìn bốn phía, sửng sốt một
chút.
Động phủ này trống rỗng, không còn có cái gì.
Ngay cả ghế cũng không tồn tại, vô cùng sạch sẽ, giống như bị người quét
dọn từ trong ra ngoài một lần, ngay cả nơi hẻo lánh cũng đều không buông tha.
Thần sắc Hứa Thanh cổ quái, Ninh Viêm trừng mắt nhìn, Ngô Kiếm Vu
nhướn lông mi lên.
Linh Nhi ở bên người Hứa Thanh, vui tươi nhỏ nhẹ mở miệng.
"Nơi đây thật là sạnh sẽ nha."
Đội trưởng nhanh chóng quay đầu đảo qua bốn phía, càng xem trong lòng
càng hoảng, y cảm thấy có điểm gì là lạ, nhưng vẫn cố thể hiện bình thường, bộ
dạng vẫn phong khinh vân đạm như cũ.
"Tầng thứ nhất này nguyên bản sẽ không có cái gì, năm tháng đã lâu như
vậy, phong hoá cũng là bình thường."
"Thứ tốt của ta, đều ở bên trong tầng thứ hai, lúc đầu ta còn đặc biệt bố trí
chỗ đó một phen."
Nói xong, đội trưởng bước nhanh đi đến vách tường bên cạnh ngay phía
trước tòa động phủ này, hất tay áo lên, bức tường trước mặt kia lập tức nổ vang,
huyễn hóa ra một cánh cửa đá.
Nhìn cửa đá hoàn hảo không tổn hao gì, đáy lòng đội trưởng nhẹ nhàng thở
ra, vì vậy giơ tay lên đặt ở bên miệng liếm liếm, thoa nướt bọt khắp toàn bộ, vẫn
không quên giới thiệu với Hứa Thanh.
"Mở cái cửa này, cần nước miếng cùng với bàn tay của ta, không có cái này,
ai cũng không mở ra được."
Nói xong, đội trưởng đặt tay ở trên cửa chính.
"Mở!"
Cửa lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325517/chuong-1358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.