Trong lúc lời nói đội trưởng vang vọng, có hai thân ảnh bay ra từ trong cơ
thể của y, ngay từ đầu rất nhỏ, nhưng trong chớp mắt liền hóa thành bình
thường, chính là Ninh Viêm cùng Ngô Kiếm Vu.
Hiển nhiên là trong khoảng thời gian Hứa Thanh rời khỏi, hai người bọn họ
đã cùng đội trưởng trải qua một số sự tình không thể tưởng tượng, cho nên hiện
giờ Ngô Kiếm Vu đã không còn hăng hái như lúc trước, mà vô cùng cảnh giác.
Về phần Ninh Viêm, gã đã chết lặng.
Nhưng mà khí tức của hai người rõ ràng đã cường hãn hơn so với lúc trước
rất nhiều, bộ dạng như đã thu được thứ đại bổ.
Nhìn thấy vẻ mặt này của bọn họ, đội trưởng thở dài, chắp tay sau lưng, đi
thẳng về phía trước.
"Các ngươi theo cho kịp, đi đường nói nhỏ chút, chớ kinh động đến những
vong hồn cổ lão ở dưới sông băng này, tuy rằng ta có biện pháp trấn áp, nhưng
chúng ta phải đạt tới chỗ mục đích trước."
Ninh Viêm và Ngô Kiếm Vu vội vàng nối gót đi theo, nhất là Ngô Kiếm Vu,
giờ y đã không ngâm thơ nữa rồi, giờ phút này căng thẳng nhìn bốn phía, hình
như chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, sẽ khiến y lập tức giật mình nhảy lên.
Ninh Viêm lé mắt nhìn qua một chút, đáy lòng khinh thường, giơ tay vỗ
bụng, lộ ra một nhánh mây, cầm ở trong tay lắc lắc chơi, một bộ dạng không
quan tâm.
Theo ba người đi xa, trong gió lạnh thổi tới giọng nói cảm khái của đội
trưởng.
"Các ngươi ấy nha, thật không bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325501/chuong-1342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.