Dưới sông băng, sau khi phân hồn của Thế Tử dung nhập vào cây đinh ở mi
tâm Tam đệ của gã, đã không có bất luận khí tức nào tràn ra.
Mà cây đinh kia thoạt nhìn cũng chưa từng xuất hiện bất kỳ biến hóa kỳ dị
nào.
Hết thảy, thật giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh.
Hứa Thanh khoanh chân ngồi ở phía xa, ngóng nhìn sông băng dưới chân,
trong mắt lộ ra trầm ngâm, một lát sau hắn chậm rãi đứng người lên, cẩn thận
lui ra phía sau, thử rời khỏi.
Mặc dù đoạn đường này đi theo đối phương hắn cũng không gặp phải nguy
hiểm gì, nhưng điều này không có nghĩa là về sau không có khả năng xảy ra
chuyện, hết thảy đều sẽ bình thường giống như lúc đi đường.
Cho nên Hứa Thanh cảm thấy bây giờ là thời khắc mình rời khỏi tốt nhất.
Về phần sự tình tiếp sau, lấy tu vi của hắn bây giờ, vẫn là chớ tham dự thì
tốt hơn.
Nhưng ngay sau khi Hứa Thanh lui ra phía sau chưa tới 10 bước, cái đinh
trên gương mặt người khổng lồ dưới sông băng đột nhiên lập lòe một chút, một
giọng nói trầm thấp vang vọng trong tâm thần Hứa Thanh.
"Tiểu oa nhi, vẫn chưa tới thời điểm rời đi, chờ ta một hồi."
Bước chân Hứa Thanh dừng lại, trong lúc hắn đang nhanh chóng cân nhắc
trong lòng, giọng nói trầm thấp lại lần nữa truyền đến.
"Nếu như ngươi muốn đi, ta cũng không cưỡng ép lưu lại, thực tế thì giờ
phút này ta cũng không có dư lực để giữ ngươi lại."
"Nhưng ngươi nói với ta, Xích Mẫu là địch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325499/chuong-1340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.