Ngay sau đó, ngón tay Thần Linh nhịn không được xoay người, tiếp tục nôn
ọe, trong thần sắc tràn đầy oán giận.
Sau đó liền cất bước đi về phía tòa thành trống không bên dưới.
Theo bước chân hạ xuống, thân thể dần dần nhỏ đi, từ trăm trượng đến ba
mươi trượng, lại đến mười trượng, cho đến cuối cùng lúc hóa thành một người
bình thường, màu vàng trên toàn thân tan biến, kim mang trong mắt cũng tiêu
tán.
Hứa Thanh lại tiếp quản thân hình, trong mắt lộ ra vẻ bình tĩnh, đi về phía
quảng trường.
Giờ phút này, toàn thân ngón tay Thần Linh bên trong thức hải của hắn tràn
ra nồng đậm khí tức nguyền rủa, đang ủy khuất gào thét.
"Thức ăn trong Tế Nguyệt đại vực này, từng tên đều có ký hiệu, bất kể là
giết hay là ăn, đều dính nhân quả, thừa nhận nguyền rủa của Xích Mẫu!"
"Ta đã nói không phải là ăn hay là không ăn rồi!"
"Hiện giờ xong đời, một khi Xích Mẫu thức tỉnh, chúng ta là đối tượng bị ăn
đầu tiên!"
"Ta muốn đi ngủ, ta muốn ngủ say, lần này vô luận ngươi gọi ta như thế nào,
ta cũng sẽ không thức tỉnh!!"
Nhìn ngón tay cáu kỉnh, Hứa Thanh trấn an nó một chút, nhưng mà ngón tay
Thần Linh căn bản không quan tâm tới Hứa Thanh, nó bay thẳng đến nhà tù 132
khu Đinh, nhanh chóng ngủ say.
Mắt thấy như thế, Hứa Thanh cũng không có biện pháp, dứt khoát không để
ý tới nữa, đi tới quảng trường, nhìn Đoan Mộc Tàng.
Đoan Mộc Tàng theo bản năng lui bước, nhưng rất nhanh liền kiềm chế, lộ
ra nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325489/chuong-1330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.