"Việc này không quan trọng, về sau chúng ta lại nói, trước tiên nói về Hồng
Nguyệt đã."
"Tiểu sư đệ, ngươi phải nghĩ ngược lại, nếu như lần này chúng ta không đi
nuốt nó, một khi nó thức tỉnh, đến lúc đó muốn tìm chúng ta càng dễ dàng hơn
trước rất nhiều, chỉ cần nó vừa hiện ra ý niệm trong đầu, có thể lập tức tìm được
chúng ta!"
"Ngươi có Thần nguyên của nó, ta thì có khí tức của nó, đối với nó mà nói,
chúng ta chính là đạo tặc, hẳn phải chết."
"Cho nên trước khi Hồng Nguyệt thức tỉnh, chúng ta phải đi giết nó!"
"Một ả đàn bà mà thôi, chúng ta không sợ!" Đội trưởng lấy ra một quả đào,
hung hăng cắn một cái.
Hô hấp của Hứa Thanh có chút dồn dập, trong lòng nổi lên cuồn cuộn suy
nghĩ, hai mắt xuất hiện một chút tơ máu, hắn biết rõ đội trưởng muốn làm đại
sự, lúc trước cũng đã đoán được việc này không nhỏ, nhưng hắn lại không thể
ngờ rằng lại lớn đến thế này.
"Đại sư huynh, ngươi nói kỹ càng chi tiết một chút."
Hứa Thanh nghiến răng nói.
Đội trưởng nghe vậy, thần sắc hiện ra phấn khởi, nhanh chóng truyền ra lời
nói.
"Tiểu Thanh, Tế Nguyệt đại vực là một vực cực kỳ đặc thù, đối với Hắc
Thiên tộc, chỗ đó có thể nói là tồn tại tương tự như là Thánh địa vậy, hoặc là
nói, chỗ đó chính là Thánh địa."
"Bởi vì... Tế Nguyệt đại vực, là nơi mà Hồng Nguyệt cần phải đi qua!"
"Hồng Nguyệt là Hồng Nguyệt, Xích Mẫu là Xích Mẫu!"
Đội trưởng nhìn Hứa Thanh, biểu cảm nghiêm túc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325429/chuong-1270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.