Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, toàn thân Thanh Cầm lóe lên tia sáng đỏ
tím, cái đầu ở giữa lộ ra sự ngạo nghễ cùng khinh miệt, hất lên phía dưới, trong
miệng nhiều hơn một mảnh lông vũ màu đỏ thắm.
Đám lông vũ này vừa xuất hiện, trong nháy mắt cấm khu run lên, vị chủ
nhân cấm khu kia cũng sửng sốt một chút, biểu cảm vùng vẫy, cuối cùng cúi
đầu, tiếng đàn trong chỗ sâu cũng hóa thành âm thanh rung động.
Đây là lông vũ của Viêm Hoàng.
Đối với Nam Hoàng Châu mà nói, Viêm Hoàng không chỉ là Hoàng cùa
Hoàng Cấm, cũng là Hoàng của toàn bộ Châu, càng là Hoàng của toàn bộ cấm
khu ở cả Châu này.
Sương mù trở lại, tiếp tục nhúc nhích, tiếp tục hội tụ.
Nhưng rất kỳ quái, lần này cho dù chủ nhân cấm khu hội tụ như thế nào vẫn
không cách nào hình thành ba thân ảnh kia.
Thân ảnh phụ mẫu Hứa Thanh chỉ hội tụ ra được một cái đường nét, sau đó
liền trực tiếp buông lỏng, mà Bách đại sư bên đó mặc dù đã hình thành đường
nét, nhưng lại thủy chung không cách nào rõ ràng, cuối cùng cũng chỉ có thể
tiêu tán.
Một màn này khiến cho ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ, nhìn tới chủ nhân
cấm khu.
Sau một lúc lâu, dưới tiếng dát của Thanh Cầm, vị chủ nhân cấm khu kia
cũng truyền ra giọng nói khàn khàn, trầm thấp vang vọng.
"Có hai hồn nhân tộc, bị hiến tế tặng cho phụ thần, ta không có quyền triệu
hồi."
"Còn có một hồn, không có ở trong Vọng Cổ."
Nói xong, thân thể vị chủ nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325409/chuong-1250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.