Trái tim Hứa Thanh cũng chấn động mãnh liệt, nhìn thân ảnh quen thuộc
trước mắt này, vành mắt có chút đỏ lên, giống như hài tử làm sai vậy, cúi đầu
xuống.
"Sư tôn!"
Người xuất hiện, chính là Thất gia, lão một mực ẩn nấp bên trong đám
người.
Trong miệng lão nói với đệ tử là bản thân mình đã rời khỏi và ẩn nấp, nhưng
trên thực tế, nơi ẩn nấp tốt nhất, đương nhiên chính là Quận Đô nguy hiểm nhất.
Mặt khác, sau đại sự Tiên Cấm lớn như thế, làm sao lão có thể yên tâm để
hai người đệ tử của mình ở đây, tất cả mọi thứ đều khiến lão cảm thấy, ẩn nấp ở
trong Quận Đô, mới là lựa chọn tốt nhất.
Cho nên lão báo cho Hứa Thanh và Trần Nhị Ngưu biết, để cho bọn họ một
tháng sau rời khỏi, bởi vì lão cũng dự định bí mật rời đi cùng bọn họ.
Mà giờ khắc này, lão lựa chọn đi ra.
Chú ý tới đôi mắt Hứa Thanh đỏ lên, thấy được bộ dáng giống như làm sai
của Hứa Thanh, Thất gia khẽ quát một tiếng.
"Ngẩng đầu!"
Thân thể Hứa Thanh chấn động, ngẩng đầu lên.
"Hứa Thanh, ngươi phải nhớ kỹ, chuyện này, sư tôn cho rằng ngươi không
sai, lại càng tự hào vì có được người đệ tử như ngươi!"
"Ta không biết tiếp theo ngươi có chuẩn bị gì, nhưng ta là sư tôn của ngươi! Nào có đạo lý sư tôn đứng ở bên cạnh, nhìn đồ đệ của mình đi liều mạng, chính
mình lại thờ ơ."
"Ngươi đã dập đầu bái ta, kính trà ta, từ một khắc đó trở đi, ta liền tới bảo vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325368/chuong-1209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.