Giờ khắc này, Quận Đô gió giục mây vần, bát phương nổ vang.
Trên bầu trời, trong mắt kim long bốn móng lộ ra kim mang, nhìn Quận
Thừa, sau đó lại nhìn về phía Thất hoàng tử, Thất hoàng tử mặt không cảm xúc.
Vì vậy kim long trầm mặc, trong thần sắc lộ ra một tia ảm đạm, ẩn vào trong
mây mù, chỉ truyền ra một tiếng rồng ngâm, vang khắp bát phương, khiến cho
tầng mây chung quanh bùng nổ nứt ra, giống như muốn cố gắng để cho ánh mặt
trời chiếu xuống nơi này, khiến cho càn khôn sáng rõ.
Nhưng đáng tiếc, cho dù giờ phút này là vào giữa trưa, nhưng gợn sóng đến
từ Quận Đô vẫn bóp méo vặn vẹo bầu trời như cũ, khiến cho màn trời trở nên lờ
mờ, khiến cho pho tượng Huyền U Cổ Hoàng cũng trở nên ảm đạm, giống bị
bụi bặm che phủ.
Ngàn vạn phàm tục nhân tộc bên trong Đô thành Quận Đô được pho tượng
dùng hai tay nâng lên, sắc mặt từng người đều mờ mịt, trong lòng sợ hãi.
Dị tộc các phương nhao nhao thối lui, ánh mắt từng người chớp động, đây là
việc của nhân tộc, vào thời điểm này, bọn họ không muốn tham dự vào việc ấy
chút nào.
Tất cả mọi người đều đang đợi.
Đợi bên phía quảng trường trong Quận Đô, xuất hiện kết luận.
Mà Quận Thừa, cũng cuối cũng không có khí phách của Tử Thanh Thái Tử,
vào thời khắc cuối cùng, lão không cách nào, cũng không thể nào thừa nhận hết
thảy mọi việc là mình làm ra, lão lựa chọn, trấn áp.
Chỉ là trong lòng của lão, đã lưu lại một đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325366/chuong-1207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.