Một khắc Hứa Thanh đứng dậy, dị chất bốn phía liền tản ra bên ngoài, thân
hình cao hơn một trượng bên trong sương mù, lộ ra một cảm giác thần bí.
Càng có chấn động không tầm thường tản ra từ trên người hắn, khiến cho
sương mù do dị chất hóa thành cuộn mình, tựa như nằm rạp xuống về phía hắn.
Thậm chí trong cảm ứng của Hứa Thanh, hắn có thể trong trình độ nhất
định, lấy lực lượng của bản thân để dẫn động dị chất nơi đây bộc phát.
Sau khi Thần Linh trong Tiên Cấm vẫn lạc, tất cả mọi thứ nơi đây, cũng dần
dần lấy hắn làm chủ.
"Đáng tiếc, bây giờ tu vi của ta không đủ để chống đỡ ta hấp thu quá nhiều
dị chất nơi đây." Hứa Thanh âm thầm lắc đầu, áp chế khát vọng đối với dị chất
xuống.
Thật ra thân thể của hắn vẫn còn có thể hấp thu, nhưng thời gian đã không
kịp nữa, nếu hắn tiếp tục hấp thu, nhất định sẽ lộ ra.
Còn một nguyên nhân quan trọng khác, cũng khiến cho Hứa Thanh phải bỏ
qua hấp thu, đó chính là... ngón tay Thần Linh bên trong nhà tù 132 đang có
dấu hiệu rục rịch muốn động.
"Thủy tinh màu tím quá yếu, cho nên không cách nào hoàn toàn phong ấn
ngón tay Thần Linh, mà một khi để cho nó hấp thu dị chất ở trong nơi này, như
vậy sợ là ngón tay sẽ rất nhanh thoát ra khỏi thân thể của ta..."
Hứa Thanh thở dài trong lòng, cảm thấy thủy tinh màu tím có chút không
được tác dụng.
Mà trong lúc Hứa Thanh cảm khái, đội trưởng đứng bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325347/chuong-1188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.