"Nhưng ngọn lửa nhân tộc muôn đời bất diệt, tâm thần nhân tộc khó vùi, ta
hướng lên trên mời Nhân Hoàng, đưa anh liệt Phong Hải vào Hồn Miếu, lập bia
thái bình, hưởng muôn đời hương khói!"
"Tộc ta, đời trước có cổ nhân, tinh quang rực rỡ, đời sau có người hùng,
quần anh đường đường. Nam bền lòng, tinh thần không ngừng vươn lên, nữ bao
dung, hậu đức khoan dung độ lượng."
"Trước tông tộc, vạn chúng kính ngưỡng, cộng tương hoạt động, kiến từ lưu
danh."
"Khiến cho đời sau, trọn đời đừng quên."
Thời khắc này, tiếng đau buồn của Thất hoàng tử truyền khắp bầu trời, tiếng
chuông vang của từng Châu từng tông đến từ Phong Hải Quận cũng truyền tới
nơi đây, vang vọng toàn bộ Phong Hải Quận.
Toàn Quận, cùng bi ai.
Phía dưới Quận Đô, tòa Kiếm Các cao nhất trên mặt đất đại biểu Cung chủ,
giờ phút này ầm ầm tan vỡ, sụp xuống tan vỡ, trở thành tro bụi, phiêu tán trước
cả vùng đất Quận Đô.
Tiếng khóc không cách nào ngăn chặn từ trong miệng hơn mười vạn tu sĩ
nơi này truyền ra, nước mắt từ lâu cùng nước mưa giao hòa cùng một chỗ,
không phân lẫn nhau.
Trước mắt Hứa Thanh có chút mơ hồ, không biết là tâm thần đau thương,
hay là màn mưa mông lung, trong lúc mơ hồ hình như lại nhìn thấy thân ảnh
Cung chủ đứng ở nơi đó.
Thân ảnh ấy cao lớn vô hạn, hùng vĩ, sau khi Quận Trưởng chết, ra sức
chống trời Phong Hải Quận.
Trong lòng cuồn cuộn bi ai, Hứa Thanh chợt nhớ tới một câu Tử Huyền
Thượng Tiên từng nói.
"Hứa Thanh, lúc nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325301/chuong-1142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.