Lời nói của Hứa Thanh vang vọng khắp bốn phương.
Giọng nói của hắn rất bình tĩnh, vẻ điên cuồng trong mắt của hắn cũng
không hề nồng đậm, chỉ có một tia.
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, nhất là sau khi không chỉ một lần
tiến hành loại chuyện hiệp thương hữu hảo này, Hứa Thanh đã rất quen thuộc
với việc làm thế nào để dễ dàng thương thảo.
Ví dụ như thương thảo với Cổ Linh Hoàng và ngón tay Thần Linh, dưới sự
thương thảo ôn hòa của hắn, cả hai đều đạt thành nhất trí, mà dựa theo những
lần thành công như thế, khiến cho lúc này Hứa Thanh không hề có chút áp lực
tâm lý nào đối với ba vị lão tổ Cận Tiên tộc trước mắt này.
Hắn biết rõ, muốn bàn bạc cân nhắc với người khác, cần dùng sự chân thành
để làm vũ khí, như vậy mới có hiệu quả tốt nhất.
Trong lòng nhất định phải mang theo thành ý, mới có thể đả động đối
phương.
Càng đơn giản và càng trực tiếp, thì hiệu quả lại càng tốt.
Vì vậy những lời hắn nói lúc trước, đều là sự thật.
Nếu như Phong Hải Quận cũng rơi vào tay giặc, như vậy Chấp Kiếm Cung
còn phong ấn Thần Linh để làm gì nữa? Thời điểm này thả Thần Linh ra, mặc kệ hết thảy chết sống, mới phù hợp
với suy luận nhất.
Phù hợp suy luận, lợi và hại cũng vô cùng rõ ràng, như vậy liền có thể có đủ
hiệu dụng xứng đáng cho trận thương nghị này.
Cho nên ngay sau khi Hứa Thanh nói xong, sắc mặt của ba vị tu sĩ Cận Tiên
tộc trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325254/chuong-1095.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.