Khi còn sống bọn họ đều là tộc nhân của Cổ Linh tộc, đã nhận lấy nguyền
rủa, dù là tử vong cũng không thể nghỉ ngơi, trầm luân trong sự thống khổ vô
tận.
Dù bọn họ đã sớm không còn thần trí, chỉ còn lại bản năng, nhưng loại hành
hạ này vẫn tồn tại như trước.
Thanh âm thê lương, vô cùng chói tai.
Đối với người lần đầu nghe sẽ cảm giác rất khó chịu, thậm chí tâm thần
cũng sẽ bị ảnh hưởng mà xuất hiện xé rách, nhưng đối với Hứa Thanh mà nói,
hắn đã nghe suốt xong một ngày, cũng đã thành quen rồi.
Giờ phút này hắn đứng trên nước sông, ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xa.
Trên bầu trời tràn ngập sương mù lờ mờ, Tử Nguyệt của hắn không ngừng
luân phiên tràn ra ánh trăng màu tím, mà khói độc lượn lờ trước mặt trăng tựa
như một tầng vải mảnh bao phủ mặt trăng.
Ngóng nhìn Tử Nguyệt, Tử Nguyệt Thiên Cung trong cơ thể Hứa Thanh
tăng tốc vận hành, trong mắt tương tự lộ ra màu tím nồng đậm, tương giao cùng
với mặt trăng trên bầu trời.
Cho đến một lát sau Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, nhìn về chỗ sâu của Minh
Hà, cảm thụ được chấn động kinh khủng mơ hồ từ nơi ấy truyền đến.
Dù cách xa xôi như thế, cảm giác kinh hãi vẫn không ngừng hóa thành từng
gợn sóng dâng lên trong tâm thần của hắn.
Trong cảm giác của Hứa Thanh, duy chỉ có Thần Linh mới có thể làm được
điểm này.
"Cổ Linh Hoàng... Thật sự vẫn lạc sao?" Trong mắt Hứa Thanh lộ ra vẻ
trầm tư, hắn nhớ tới con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325188/chuong-1029.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.