Kẻ tự xưng hậu duệ của Ách Tiên Tộc chính là Ninh Viêm.
Hứa Thanh vẫn nhớ lời đội trưởng nói, sau khi Ninh Viêm thông qua khảo
hạch Chấp Kiếm Giả dự khuyết liền lập tức mất tích, đội trưởng tìm kiếm hồi
lâu cũng không tìm được.
Bọn họ vốn dĩ định mang theo gã cùng làm đại sự trong lần hành động này,
vào lúc nguy cấp sẽ dùng gã để làm tấm thuẫn.
Bây giờ lại nhìn thấy tên tiểu tử này lén lút đi tới Chân Tiên Thập Tràng...
"Chẳng lẽ huyết mạch thức tỉnh theo như lời gã nói, chính là Ách Tiên Tộc? Hoặc là cái thân phận này cũng chỉ là giả?" Hứa Thanh suy nghĩ trong lòng,
nhưng thần sắc vẫn không lộ ra chút nào, ánh mắt mang theo vẻ lạnh lùng trước
sau như một, nhàn nhạt quét về phía Ninh Viêm.
Về phần Trần Nhị Ngưu một bên, giờ phút này khóe miệng lộ ra nụ cười ý
vị thâm trường.
Thanh Thu vẫn giả bộ không hề quen biết như trước.
Mà lúc này tâm thần Ninh Viêm khẽ run, gã không biết hai người Hắc Thiên
tộc đó.
Nhưng gã theo bản năng cảm giác cột sống của mình bốc lên khí lạnh, nhất
là cái tên Hắc Thiên tộc mang theo nụ cười ý vị thâm trường kia, nụ cười khiến
cho gã cảm thấy rất đáng sợ.
"Tên Hắc Thiên tộc kia tại sao lại nhìn ta rồi cười vậy?"
Ninh Viêm căng thẳng, ánh mắt nhanh chóng đảo qua Thanh Thu, tuy đối
phương không đeo mặt nạ, quần áo cũng đã thay đổi, nhưng khí tức lại không
hề có bất kỳ biến hóa nào, tự nhiên gã chỉ cần liếc mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325138/chuong-979.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.