Hứa Thanh có chút không vui.
Kẹo hồ lô ăn thật ngon, tương tự cái mùi vị kia, khiến hắn nhớ lại một chút
về Vô Song thành, cho nên đoạn đường này hắn ăn rất từ tốn, chậm rãi nhai
nuốt từng viên một.
Thế nhưng một trận gió độc thổi đến, đã biến xiên kẹo hồ lô thành màu đen,
tràn ra từng trận tanh tưởi.
Giờ phút này sau khi giết chết tên tội phạm, Hứa Thanh lạnh nhạt nhìn
Thanh Thu đi tới, mặc dù trong lòng hắn không có bất kỳ hảo cảm nào với
nàng, nhưng dù sao đối phương cũng đang thi hành nhiệm vụ, vì vậy hắn lãnh
đạm mở miệng.
"Ta không đoạt quân công của ngươi."
Sau khi nói lời này, Hứa Thanh quay người rời đi, mà giọng nói mang theo
cảm giác lạnh như băng của Thanh Thu cũng lập tức truyền đến.
"Ai mà thèm quân công này của ngươi!"
Theo giọng nói vang vọng, Thanh Thu cất bước đi tới, không thèm để ý tới
Hứa Thanh, nàng bước vài bước đã đến trước mặt hắc y nhân kia.
Trước tiên không phải cầm túi trữ vật, mà giẫm một bước lên trên đầu của
cỗ thi thể này.
Cây xiên bằng trúc kia chỉ xuyên thấu đầu của đối phương, nhưng một giẫm
của Thanh Thu, phịch một tiếng, đầu tên tội phạm kia lập tức bị tươi sống đạp
bạo.
Âm thanh truyền ra, Hứa Thanh đang đi đến nơi xa cũng đều nghe thấy,
quay lại nhìn.
Thanh Thu đứng bên cạnh thi thể hình như vẫn còn chưa hết giận, lại nhấc
chân lên tiếp tục đạp, một giẫm lại một giẫm, cứ thế đạp nát hoàn toàn cỗ thi thể
này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325106/chuong-947.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.