Hứa Thanh nghe vậy liền trầm mặc, hai mắt ngưng lại, trầm ngâm hồi lâu
rồi chắp tay cúi đầu.
Lão giả không lên tiếng nữa, tiếp tục mài đao.
Dưới âm thanh xoẹt xẹt xoẹt xẹt, Hứa Thanh đi xa, về tới khu trước cửa nhà
lao 132 khu Đinh, hắn nhìn lên cánh cửa nhà lao màu xanh đen trước mặt, giơ
tay lên đẩy ra, đi vào.
Mới vừa bước vào, hắn chợt nghe thây cái đầu người trong lồng giam 237
truyền ra tiếng hô hoán.
"Binh sĩ binh sĩ, ngươi trở về rồi sao?"
"Thế nào, phải chăng vừa ra ngoài liền gặp xui xẻo, mau ném ta tới chỗ con
Vân Thú, ta sẽ giúp ngươi hóa giải."
"Tin ta, không sai đâu."
"Nếu như ngươi không tin ta, vậy ngươi liền thật sự xong đời rồi, ta đã nhìn
thấy ngươi chết vô cùng thảm, nhưng ngươi không hề biết, ngươi không biết là
ngươi đã chết bao nhiêu lần."
"Hơn nữa...Ngươi thật sự cho rằng, ngươi là người đầu tiên trấn thủ nhà tù
132 khu Đinh sao?"
"Ta không thể nói nhiều hơn được nữa, ngươi mau ném ta tới chỗ Vân Thú,
ném ta qua đó, ta liền dám tiếp tục tố cáo chân tướng cho ngươi biết."
Hứa Thanh bình tĩnh tiêu sái đi trên hành lang, đi ngang qua từng lồng giam
của các phạm nhân, đi tới chỗ đầu người, cách cách một tiếng mở lao cửa ra,
trong khi đầu người hiện lên vẻ mặt hưng phấn, Hứa Thanh xách nó vào trong
tay.
"Đúng đúng, chính là như này, ha ha, Tiểu Vân Vân, ta tới đây."
Trong khi cái đầu người đang hưng phấn, Hứa Thanh mang theo nó đi tới
chỗ lồng giam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325056/chuong-897.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.