Đội trưởng tiếp nhận theo bản năng, cắn một cái sau đó tiếp tục muốn hỏi,
Hứa Thanh liền dứt khoát nằm cả người xuống trên đống tuyết, nhìn lên tinh
không xa xa, nhìn qua nửa khuôn mặt Thần Linh như ẩn như hiện trong đêm tối,
trong tay của hắn xuất ra một bầu rượu, uống vào một hớp lớn.
"Đại sư huynh, ngươi nói xem, cuối cùng thì Thần Linh là cái gì?"
Đội trưởng nghe vậy liền ngẩng đầu, nhìn qua bầu trời, sau khi suy nghĩ một
chút liền ngồi xuống mặt tuyết bên cạnh Hứa Thanh, ăn táo, chậm rì mở miệng.
“Thần Linh, ha ha."
"Ăn ngon không?" Đội trưởng ngạo nghễ nói.
Hứa Thanh nở nụ cười, hắn biết rõ khi đội trưởng ở trước mặt tượng thần
Đại Đế nhất định không phải nói một câu này, nếu không, chắc có lẽ không chỉ
một trượng.
Gió tuyết càng lúc càng nhiều, Hứa Thanh không nói thêm gì nữa, hắn nằm
ở nơi đó, mặc kệ bông tuyết rơi trên mặt, nhớ tới những lời của mình trước mặt
tượng thần Đại Đế.
Sau đó liền nở nụ cười, ngồi dậy đi ra bên ngoài mấy trượng, nhổ một bãi
nước bọt ở trên mặt tuyết phía xa.
Đội trưởng sững sờ, cũng nhổ một ngụm, mắt thấy Hứa Thanh không nói,
cũng biết rõ việc này không thể nóng vội, vì vậy đè xuống nội tâm rất hiếu kỳ,
ăn xong quả táo lại lấy ra trái lê đông lạnh đặc thù của Thái Sơ thành, bắt đầu
ăn.
Bên ngoài là một bầu không khí im lặng, bông tuyết bay tán loạn trong bầu
trời đêm, tạo thành một khung cảnh bình an hiếm có.
Chỉ có đống lửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4324984/chuong-825.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.