Nếu so với phương Nam, thì trời ở phương Bắc sẽ tối sớm hơn một chút,
hoàng hôn cũng là như thế.
Tới vô cùng nhanh, đi cũng nhanh để thoái vị nhường cho đêm tối lên ngôi.
Bởi vì tuyết trắng không thích ánh nắng, bởi vì bầu trời chán ghét hoàng
hôn.
Cho nên một ngày ở nơi này trôi qua rất nhanh, bầu trời lại biến thành một
mảnh đen nhánh.
Chỉ là đêm tối dài dằng dặc...
Hứa Thanh đứng trước lều vải của mình ngóng nhìn đêm tối, nhìn về phía
Nam Hoàng Châu xa xa.
Nơi đây cách Nam Hoàng Châu rất xa xôi.
"Không biết bây giờ Trần Phi Nguyên như thế nào, còn có Đình Ngọc, hiện
giờ nàng thế nào. Có bọn họ, có lẽ trước mộ phần lão sư sẽ không thiếu tế bái."
Hứa Thanh thì thào, đi vào chiếc lều vải của mình.
Sau đó liền khoanh chân ngồi, than nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại.
Hồi lâu sau những gợn sóng trong tâm hắn cũng bình tĩnh trở lại, lúc này
hắn mới lấy ra chiếc bình nhỏ bằng bùn ngói.
"Hy vọng nó có thể hữu dụng." Hứa Thanh để bình nhỏ bằng bùn ngói ở
một bên, lấy ra que sắt màu đen đã đi theo bên mình bao nhiêu năm tháng, tay
phải khẽ vuốt ve nhẹ nhàng.
Mỗi một chỗ hay mỗi một phần sắc bén của que sắt, hắn đều biết rõ, từng
chi tiết nhỏ hắn đều nắm bắt.
Tiên sinh giáo thư trong xóm nghèo đã từng nói qua, người càng lớn tuổi lại
càng là nhớ tới mối quan hệ cũ, Hứa Thanh cảm thấy câu này không phải tuyệt
đối cho lắm, bởi vì dù hắn không lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4324935/chuong-776.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.