Trên tấm thẻ trúc có rất nhiều cái tên đã bị xóa mất, nhưng trên cùng lại có
một cái tên rất rõ ràng.
Trên dòng chữ còn lộ ra màu sắc đỏ tía, tựa hồ lúc khắc xuống đã dùng cả
máu tươi, khiến bây giờ bên trên còn sót lại màu máu đã trở nên khô héo.
Ca ca.
Hứa Thanh nhìn qua cái tên này, thần sắc bình tĩnh, thoạt nhìn giống như
không có bất kỳ gợn sóng nào, nhưng bàn tay cầm que sắt lại hơi cử động nhỏ
tới mức không thể phát hiện.
Sau đó hắn thu hồi ánh mắt và cất thẻ tre, ngẩng đầu nhìn bầu trời hoàng
hôn màu đỏ, sau một lúc lâu liền nhìn về phía đội trưởng và Ngôn Ngôn, nhẹ
giọng mở miệng.
"Ta muốn đi bế quan một chút."
Ngôn Ngôn mơ hồ cảm nhận được cảm xúc của Hứa Thanh giống như có
chút sa sút, nghe vậy liền vội vàng gật đầu.
"Đi đi tiểu Thanh, có sư huynh ở đây, cứ yên tâm mở ra ba cung."
Đội trưởng ngồi ở chỗ kia, cười ha ha.
"Đại sư huynh, lần này ta bế quan có thể sẽ có một chút khí độc bay ra, các
ngươi không nên tới gần quá, nếu... xuất hiện biến cố, các ngươi trước tiên rời
khỏi là được, không cần để ý tới ta, ta có thể tự lo liệu được.
Hứa Thanh nhắc nhở một câu.
Đội trưởng nghe vậy vừa muốn nói khoác vài câu, nhưng sau khi suy nghĩ
một chút, vẫn nhanh chóng kéo dài khoảng cách ra thêm một chút.
Đội trưởng đã thấy qua độc của Hứa Thanh rất nhiều lần, cảm thấy độc của
tiểu tử này càng ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4324908/chuong-749.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.