Ánh chiều tà (1)Trong bảy tám ngày này bọn họ đã trải qua mấy lần nguy hiểm.
Có tu sĩ của Tam Linh Trấn Đạo Sơn hoặc là bay qua, hoặc là tuần tra, suýt
nữa liền phát hiện bọn họ, một lần nguy hiểm nhất là khi một đám đệ tử Tam
Linh Trấn Đạo Sơn bay vọt qua, trong đó hình như có người cảm thấy có gì
không bình thường, cẩn thận nhìn về phía ngọn núi của bọn họ.
Hứa Thanh liên tục ẩn nấp, cũng vận dụng cả Ảnh Tử che phủ, hiển nhiên
Ngôn Ngôn cũng có bảo vật của bản thân, vì vậy hai người đều tránh được ánh
mắt dò xét.
Đội trưởng thì tức khắp mở ra bảo vật ẩn nấp của mình, thân thể ngay lập
tức trở nên trong suốt, Hứa Thanh cúi đầu nhìn qua cái bóng của mình một chút.
Trong đêm tối nên người ngoài không nhìn thấy, Tiểu Ảnh nhanh chóng chỉ
dẫn tới một tảng đá lớn xa xa.
Hứa Thanh mặt không cảm xúc liếc mắt nhìn tới cái vị trí kia.
Cùng lúc đó chỗ Tiểu Ảnh chỉ dẫn, tảng đá lớn kia vẫn không nhúc nhích,
nhưng vị trí gần mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một đạo khe hở, khe hở này là do
con mắt nheo lại hình thành.
"Không bình thường, chẳng lẽ tiểu Thanh phát giác được ta, chẳng lẽ lão
đầu tử ngay cả việc cho ta một kiện bảo vật có thể biến ảo phân thân cùng với
biến ảo bản thân cũng nói cho tiểu Thanh?"
"Tiểu tử này quá tinh quái rồi, không dễ chơi." Tảng đá lớn này, chính là vị
trí đội trưởng ẩn nấp.
Trên thực tế, nơi đây mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4324891/chuong-732.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.