Lúc này đang là buổi trưa, rõ ràng bầu trời nắng rất gắt, nhưng trước mắt
Hứa Thanh lại không hề có chút ánh sáng nào cả.
Rõ ràng bến cảng số 176 vô cùng hối hả, nhưng trong nhận thức của Hứa
Thanh, hình như tất cả âm thanh đều đã biến mất.
Cái loại cảm giác không chân thật vô cùng mãnh liệt này khiến cho hắn cảm
thấy hết thảy đều giống như chỉ là một trò đùa, đám người đi qua ở xa xa, phi
điểu bay qua trên bầu trời hay âm thanh của sóng đến từ trên biển, tất cả …Tất
cả đều giống như đã bị ngăn cách hết khỏi cảm giác của hắn.
Hình như thế giới trong nhận thức của hắn đã chia thành hai tầng, một tầng
là toàn bộ mọi thứ cùng với tất cả mọi người chung quanh, một tầng khác...Chỉ
có một mình hắn.
Quá đột ngột.
Có rất ít người có thể lập tức tiếp nhận được dạng tin tức bất thình lình như
thế này, cũng có rất ít người có thể kịp phản ứng được, thân thể Hứa Thanh lảo
đảo lui ra phía sau vài bước, dùng sức vịn lấy mạn thuyền.
Gió biển thổi tới cuốn bay tóc của hắn lên, nhưng lại không thổi tan được
luồng khó chịu đang nhanh chóng hình thành ở trong ngực hắn, hắn muốn gào
thét, muốn hét thật to hết ra, nhưng lại không thể gào thét ra được.
Hứa Thanh vô cùng xem trọng ân huệ.
"Cuối cùng rồi sẽ gặp nhau sao...." Hứa Thanh thì thào trong lòng.
Hắn nhớ tới chuyện xưa trong doanh địa thập hoang giả, nhớ tới chính mình
đi tìm kiếm Thiên Mệnh Hoa, nhớ tới trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4324628/chuong-469.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.