Thời gian trôi qua, rất nhanh liền qua một đêm.
Sáng sớm ngày thứ hai, khi ánh sáng chiếu rọi trên bầu trời, từng rặng mây
đỏ nghênh đón mặt trời nhô lên, thân ảnh của Hứa Thanh cũng lộ ra ở phía chân
trời, tốc độ của hắn không hề có chút dấu hiệu giảm bớt nào, vẫn đang nhanh
chóng bay về phía trước.
Hắn không lựa chọn sử dụng Pháp Thuyền, bởi vì như vậy thì biến thành
một mục tiêu quá lớn, cho nên cả một đêm này hắn chỉ dựa vào lực lượng bản
thân vừa bay vừa tìm kiếm, dựa theo miêu trên tả hải đồ, rốt cuộc hắn đã tìm
được một chỗ coi như phù hợp với yêu cầu.
Đây là một hòn đảo mỏ khoáng vứt đi.
Trên miêu tả của hải đồ, thì từ trăm năm trước đã phát hiện trên đảo này có
linh mạch, vì vậy đã dẫn tới Giáp Sa tộc coi trọng, bọn họ khai thác nơi này
trong vòng 60 năm, sau khi khai thác trống rỗng thì nơi này cũng đã trở thành
phế đảo.
Linh năng ở trên đảo rất thưa thớt mà dị chất lại nồng đậm, tuy có cỏ cây
nhưng phần lớn đều mang theo thuộc tính công kích nhất định.
Vả lại trong và ngoài hòn đảo đã không còn bất luận thứ gì có giá trị, vì vậy
ngày bình thường hầu như không có người nào đến đây cả.
Những hòn đảo như thế này cũng có không ít ở trên biển cấm.
Hứa Thanh cẩn thận kiểm tra một vòng trên không trung của hòn đảo này,
cuối cùng hắn quyết định để cho cái bóng và lão tổ Kim Cương Tông tấn cấp ở
ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4324548/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.