Hứa Thanh nhìn qua Triệu Trung Hằng, bỗng nhiên hắn đã hiểu tại sao mấy
ngày hôm trước đối phương không ngừng nhìn lén cái trán của mình, đối
phương là nhìn lông mi của hắn.
"Người này có bệnh?" Hứa Thanh nhớ tới đánh giá của Triệu trưởng lão đối
với người cháu của mình, cảm thấy rất có đạo lý.
Đinh Tuyết thở dài.
Nàng cảm thấy hành động của Triệu Trung Hằng trở nên điên rồ rồi, có chút
lông mi trên mặt là khác biệt với người khác, Hứa sư huynh chỗ đó dĩ nhiên là
càng xem càng đẹp mắt.
Nhưng tên Triệu Trung Hằng này, nàng cảm thấy lúc trước thật ra vẫn rất
tốt, nhưng bây giờ nhìn thấy gã thế nào cũng đều vô cùng quái dị, giống như là
con gà đất cắm thêm hai chiếc lông vũ Khổng Tước vậy.
Nhưng hiển nhiên Triệu Trung Hằng không cho là như vậy, một đường rất là
đắc ý, gã cảm thấy hôm nay Đinh Tuyết nhìn gã rõ ràng nhiều hơn so với trước
kia.
Vì vậy gã bắt đầu nhìn chằm chằm cái mũi của Hứa Thanh.
Hứa Thanh trầm mặc.
Cứ như vậy, thời gian về sau ba người bọn họ cũng đều bình an vô sự, ngoại
trừ Triệu Trung Hằng thì tướng mạo của gã dần dần có một chút điều chỉnh tinh
vi, nhưng cho dù thế nào thì vẫn có chút dấu vết, Hứa Thanh cũng đã cạn lời
không biết phải nói sao.
Đồng thời còn có một chuyện khác khiến cho Hứa Thanh càng ngoài ý
muốn, đó là Triệu Trung Hằng không chỉ sửa đổi những thứ này, mà khi gã tặng
lễ vật cho Đinh Tuyết, vậy mà lại tặng hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4324543/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.