Ánh trăng phiêu nhiên chiếu xuống, làm cho toàn thân con cá sấu choàng lên một tầng ánh trăng, từ xa nhìn lại, con thuyền này tựa như đang còn sống, đang thổ nạp hấp thu tinh hoa của ánh trăng vậy.
Khiến cho càng nhiều ánh trăng nồng đậm bị nó thu hút tới, từ bên trong lưu quang lộ ra hàn mang.
Hứa Thanh ngưng mắt nhìn thật lâu.
Vô luận là sinh hoạt ở trong xóm nghèo, hay là trong doanh địa của thập hoang giả, ngoại trừ Lôi đội cho hắn phòng ở mới, phần lớn chỗ ở của hắn đều đơn sơ.
Mà bên dưới ánh trăng, con thuyền gọn gàng sạch sẽ giống như cá sấu với một cái mui màu đen, mang theo một cỗ nhuệ khí, khiến cho Hứa Thanh không nhịn được phải ngồi xổm xuống, giơ tay sờ lên.
Lạnh buốt, chất liệu rất cứng chắc.
Quan trọng nhất là...
- Đây là của ta.
Hứa Thanh nhẹ giọng nói nhỏ, vừa muốn đi vào, nhưng ngừng một chút, trong ánh mắt có hàn mang lóe lên, hắn cảm thụ bốn phía mơ hồ có một đạo ánh mắt mang theo ác ý đang ngóng nhìn chính mình.
Nhưng đối với phương ẩn tàng vô cùng kín kẽ, cho nên trong thời gian ngắn Hứa Thanh không cách nào tìm được, vì vậy hắn thu liễm hàn mang trong mắt, bảo trì bình tĩnh như trước, ra vẻ cúi đầu nhìn một chút giày của mình.
Giầy rơm rất là cũ nát, xen lẫn rất nhiều bùn cùng vết máu đã khô, trong khe hở có thể thấy ngón chân vô cùng bẩn của hắn.
Sau khi trầm mặc một lát, Hứa Thanh cởi giày của mình ra, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4324284/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.