Nơi đây rất ít cây cối, ánh mặt trời chiếu tới phạm vi lớn, làm cho ánh mắt Hứa Thanh lúc nhìn tới cũng có chút hoảng hốt. 
Chiếu vào trong mắt hắn, là từng tòa kiến trúc mái vòm cao vài chục trượng.  
Dù là đổ sụp xuống, dù là bị tàn phá, dù là phía trên tràn ngập rêu xanh, thế nhưng từng khối đá so với thân thể của hắn còn muốn lớn hơn rất nhiều chỉnh tề chồng chất trên Thần miếu, lại tràn đầy một loại cảm giác mênh mông. 
Đi vào trong đó, đạp trên những mặt gạch vỡ vụn trên đất, Hứa Thanh tựa như đang đi tới một cái quốc gia của người khổng lồ vậy. 
Tùy ý có thể thấy được những bức tường đổ vỡ, mỗi một khối cũng tản mát ra năm tháng cổ xưa, tựa như đang kể rõ kinh nghiệm của chúng nó cho Hứa Thanh vậy. 
Ở phía trước, còn có một pho tượng sụp xuống. 
Nửa người dưới của pho tượng đã không còn, hóa thành vô số khối đá vụn khó có thể chắp vá lại, cái đầu coi như nguyên vẹn, nhưng bộ dạng cũng đã mơ hồ. 
Mặc dù như thế, độ cao của nó cũng phải hơn ba mươi trượng, có thể tưởng tượng khi nó chưa sụp xuống, ít nhất cũng phải trên hai trăm trượng. 
Đứng trước mặt của nó, Hứa Thanh biến thành một tồn tại rất tầm thường. 
Giờ phút này có gió thổi tới, như tiếng sáo, âm thanh thê lương lượn lờ, giống như ngăn cách thời không, sử dụng những thứ từng là huy hoàng, giữ lại cho hậu nhân ngóng nhìn. 
Hứa Thanh lẳng lặng nhìn qua pho tượng, trầm mặc hồi lâu. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4324213/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.