Có lẽ do tiếng ca, cho nên trong cái phạm vi này, tiếng dị thú gào thét thủy chung không xuất hiện lại nữa, dường như tiếng ca kia mới chính là Chúa Tể của cái mảnh cấm khu này.
Sau khi nó xuất hiện, vạn vật đều phải yên lặng.
Lôi đội yên lặng ngồi ở đó, vẫn nhìn về nơi phương xa, chỗ đó là một mảnh đen nhánh, không có cái gì.
Thần sắc Hứa Thanh có chút phức tạp, sau một lúc lâu bắt đầu lấy mắt đảo qua bốn phương, cuối cùng rơi vào trên lang nha bổng cùng với tấm thuẫn của Man Quỷ.
Thi thể của Man Quỷ giống với tất cả thi thể ở nơi đây, đều trở thành bụi bặm sau khi tiếng ca và sương mù rời đi, tựa như chưa từng tồn tại vậy.
Mà thập hoang giả thường thường cũng không có thân nhân, cho nên cho dù bọn họ tiêu tán, cũng có rất ít người để trong lòng.
Coi như là có, cũng cuối cùng sẽ ở năm tháng trôi qua mà chậm rãi quên đi, cho đến một vài năm sau, không người biết được, không ai nhớ kỹ.
Hứa Thanh bỗng nhiên nghĩ tới trong xóm nghèo, vị giáo thư tiên sinh đối xử với hắn coi như là tốt kia, vào lúc bệnh tật gần đất xa trời, đối với đám trẻ bọn họ, đã từng nói một câu.
- Trong lòng có người không thể quên mất, là một loại đau khổ, mà được người ghi ở trong lòng, mới là một loại hạnh phúc.
Hứa Thanh vào lúc đó, không hiểu lắm những lời này, nhưng giờ phút này hắn nhìn qua Lôi đội, liền hiểu hàm nghĩa những lời này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4324202/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.