Tạ Ngự Khi cảm thấy mình thật oan uổng, mới vừa biết được tin mình sắp làm cha, một bên mừng rỡ một bên lại lo lắng sợ quá mức kịch liệt tổn thương hài tử, còn phải kéo dài tính sự.
Nhìn bộ dáng y ghét bỏ, hắn vội tươi cười đến gần: “Ta đây không phải là cao hứng sao, ngươi tại sao không sớm nói cho ta biết chứ, một chút chuẩn bị cũng không có.”
“Làm sao, ngươi còn ngại ta cho ngươi biết chậm a, ta mấy ngày nay như thế nào ngươi không thấy a, ngươi không nhìn ra sao? Ta còn không chê ngươi ngươi còn nói như vậy, cút ra ngoài, nhìn thấy ngươi thật chán ghét!”
Lâu Minh Tuyết hai mắt vẫn còn nét *** khẽ trừng, nào có khiến người khác khó chịu, nửa phần uy hiếp cũng không có. Tạ Ngự Khi cũng biết đây chỉ là lời nói đầu môi thôi, chỉ có thể trách hắn chưa hầu hạ y đủ tốt, cao hứng ôm lấy y, khẽ hôn một cái: “Tiểu Tuyết, ngươi chờ một lúc ta cho người chuẩn bị thức ăn cho ngươi.”
Nói xong cũng không chờ y phản ứng, chỉnh lại quần áo liền chạy ra ngoài.
Lâu Minh Tuyết giận dữ và xấu hổ, vỗ giường một cái: “Tên đáng chết này, thật ngốc mà.”
Ngoài miệng nói như vậy nhưng tâm y lại ấm áp hẳn, y có thể cảm giác được hắn vì thật sự yêu thích đứa bé này mới cao hứng đến phân tâm.
Xoa xoa bụng dưới, y không nhịn được mỉm cười, thầm nghĩ đứa nhỏ này giống y là đủ rồi, sẽ không thời thời khắc khắc động dục, bất quá giống hắn cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-y-kho-lam-quan-y-nan-vi/1354706/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.