Thật vất vả mới đem nam nhân về đến lều trại, Lâu Minh tuyết vốn là muốn hất tay rời đi nhưng Tả phó tướng lại lấy lí do Hầu gia cần được chăm sóc đem y ở lại.
Nhìn nam nhân đang ngủ mê man, nội tâm Lâu Minh Tuyết có chút xoắn xuýt nhưng nghĩ đến mình nếu bây giờ nhẹ dạ mà sẽ biến thành người vô cùng *** loạn liền hận nhịn không được muốn giết hắn. Nhưng mỗi khi muốn đem hắn giết đi liền không tự chủ nghĩ đến hình ảnh Tạ Ngự Khi không chút do dự thay y đỡ một chưởng kia. Y xưa nay vô cùng quyết đoán nay lại do dự không thể quyết định, tức giận trừng người đang hồn nhiên ngủ.
Người này quả nhiên đáng ghét đến cực điểm!
Ngồi vào bên giường muốn giựt đứt một bên râu mép của hắn nhưng đến cuối cùng vẫn không thể hạ nhẫn tâm, y khẽ hừ một tiếng đứng dậy ra khỏi lều trại, lúc trở về trên tay là một tiểu đao cùng xà phòng.
Nghĩ đến Tạ Ngự Khi mỗi lần cùng y làm bộ lông dày đặc chà chà làm y vừa ngứa vừa đau liền sinh khí, cạo sạch sẽ đi sau đó lúc hắn tỉnh dậy sẽ dằn vặt hắn. Cảnh tượng đó khiến Lâu Minh Tuyết nhịn không được cong khóe môi, dao nhỏ múa múa trên mặt hắn, đem chòm râu quai nón phủ khắp mặt cạo sạch sẽ. Nhìn gương mặt tuấn lãng trẻ tuổi ẩn phía sau, tâm run lên một cái, hai má có chút nóng nóng. Tự nhủ mình không nên bị bề ngoài của tên xấu xa này mê hoặc nhưng lại không tự chủ ngắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-y-kho-lam-quan-y-nan-vi/1354685/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.