Biên tập: Mặc Nhiên
———————————————–
Không lâu sau, thiên địa nối nhau bằng một màn mưa, rào rào rào rào, đánh vỡ buổi trưa yên tĩnh.
“Hoàng thượng.” Thiệu quý phi dâng lên chén rượu, đôi mắt tựa thu thủy nhìn quân vương mỹ lệ nhưng diện vô biểu tình, cẩn trọng gọi một tiếng.
Phượng Vũ nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, nhận chén rượu, một hơi uống sạch.
Thiệu quý phi bảo một người cung nữ lui ra, bản thân mình quỳ xuống phía sau hầu hạ quân vương, nhẹ nhàng xoa bóp đầu vai, rồi lại phân phó cung nữ bỏ thêm hương liệu và than vào lư hương.
Cung nữ mở nắp lư hương, ngọn lửa đỏ cam ánh vào đôi mắt lãnh đạm của quân vương.
Phượng Vũ có chút suy nghĩ.
“Hắn còn ở bên ngoài?” Y hỏi thái giám đứng một bên.
Thái giám liền bước lên phía trước, cung kính đáp lời, “Đại hoàng tử bảo nếu hoàng thượng không chịu gặp, ngài ấy vẫn sẽ quỳ gối bên ngoài không đi.”
Phượng Vũ nở một nụ cười nhạt, loại tình huống này hình như đã từng gặp qua.
Năm Phượng Quân mười bốn tuổi, nước láng giềng cho quân xâm lấn biên cảnh, Phượng Quân tuổi trẻ khí thịnh, hướng y chờ lệnh. Khi đó mặc dù đối với nhi tử có lòng tin, nhưng dù sao trong lòng vẫn bị tâm tư của bậc phụ mẫu quấy rầy, y không muốn để nhi tử mình thương yêu nhất đi mạo hiểm. Khi đó Phượng Quân cũng cố chấp quật cường như thế này, vì cầu y nhận lời, quỳ ngoài thư phòng từ giữa trưa cho đến tận lúc y đồng ý mới thôi.
Phượng Vũ còn nhớ rõ khi đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-vuong/196846/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.