Biên tập: Mặc Nhiên
—————————————————
“Sau khi làm tất cả mọi chuyện, ngươi cho rằng cứ đơn giản ‘chết đi’ như thế là xong sao?” Phượng Vũ nhìn hắn, khẩu khí chất vấn lộ rõ tức giận.
Phượng Quân lúc này mới có phản ứng, tình tự trào dâng trong lòng bỗng nhiên hóa hết thành nụ cười buồn bã nản lòng thoái chí.
Hắn không chết nhất định là khiến Phượng Vũ thất vọng rồi… Cũng được, nếu Phượng Vũ đã tự mình truy đến đây, hắn cũng không còn lo lắng nữa, dù sao mệnh này cũng là may mắn nhặt được về.
Phượng Quân trong lòng đã chuẩn bị tốt, cho dù Phượng Vũ có yêu cầu hắn ngay lập tức tự tử tạ tội, hắn cũng không chút do dự làm theo.
Lặng yên một hồi, hắn nói, “Không nghĩ tới ngài lại tìm được ta nhanh như thế.”
Phượng Vũ mặt trầm như nước, nói, “Có phải nếu trẫm không đến tìm, ngươi vẫn sẽ tiếp tục trốn?”
Phượng Quân từ chối cho ý kiến, lén giấu tay phải ra sau lưng, đôi đồng tử đen láy bình tĩnh đến lạ thường, “Phượng Quân tác loạn phạm thượng, hoàng thượng muốn hưng thi vấn tội cũng là chuyện đương nhiên.”
Nghe vậy, Phượng Vũ tựa hồ bị chọc giận, lông mày dựng lên, nghẹn nửa ngày mới nghiến răng nghiến lợi nói được một câu, “Ngươi không muốn nói gì sao?”
Phượng Quân đáp, “Phạm thượng chính là tử tội, Phượng Quân không còn lời nào để nói.”
Hắn âm thầm nghĩ, nếu có thể chết dưới kiếm của Phượng Vũ, xem như cũng không uổng phí.
Phượng Quân một lòng muốn chết, lại không biết có người vì thái độ “chuyện không liên quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-vuong/1354670/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.