Biên tập: Mặc Nhiên ———————————————————— Trận tuyết đầu đông rơi xuống ngoài dự tính, chỉ trong một đêm đã phủ trắng toàn bộ Hỏa Phượng quốc. Sáng sớm, ngoài cửa đô thành, đại quân tống thân (tiễn người đi kết hôn) xếp hàng dày đặt, quốc kỳ Hỏa Phượng quốc đỏ rực gần như bao phủ cả mặt đất, tựa như những đóa hồng mai được vẽ cực kỳ sống động trên nền giấy trắng. Nhìn kỹ thì trong đó còn có một phần quân đội của Thanh Long quốc. Ở chỗ hai quân xanh đỏ giao nhau là một chỗ đất trống, nơi đó có một con huyền mã tuấn duật, một kiệu vàng hoa lệ, mấy đạo nhân ảnh tựa như đang lưu luyến chia tay. “Phượng Quân đại điện hạ của quý quốc là một bậc anh tài, hoàng thượng nước tôi đã quyết định sẽ gả tam công chúa mà ngài ấy yêu thương nhất cho điện hạ, kể từ nay hai nước chúng ta trở thành thông gia, quả là một chuyện tốt!” Sứ giả Thanh Long quốc nói đến mặt mày hớn hở, thao thao bất tuyệt, “Tam công chúa nước tôi có thể nói là thế gian đệ nhất mỹ nhân, không biết bao nhiêu vương công quý tộc tranh nhau truy cầu, hoàng thượng đem công chúa gả đi, có thể thấy được thành ý của nước tôi đối với quý quốc, mà đại điện hạ lấy được thê tử như vậy cũng sẽ khiến bao kẻ bên ngoài đỏ mắt ganh tỵ!” Nói đến miệng khô lưỡi khô, Thanh Long sứ giả nhìn một chút Hỏa Phượng quốc quân lãnh diễm, lại nhìn một chút Hỏa Phượng hoàng tử phong thần tuấn lãng, mới phát hiện ra đối phương căn bản không thèm chú ý tới hắn, vẻ mặt đắc ý dạt dào lập tức trở nên gượng gạo. “Ta nói…” “Đại nhân.” Phượng Quân cắt ngang câu nói của Thanh Long sứ giả đang tức giận bất bình, “Phượng Quân sắp phải rời xa quê hương, xin cho ta cùng phụ hoàng ở riêng với nhau nửa khắc, nhàn thoại vài câu có được không?” Ngữ điệu bình bình ổn ổn, thậm chí ánh mắt cũng mang theo ý cười lịch sự, nhưng không hiểu sao sứ giả Thanh Long quốc lại có cảm giác rùng mình, tất cả oán giận chỉ có thể nuốt hết vào bụng. “Được được được, ta lập tức lui ra.” Thanh Long sứ giả cười gượng, thối lui đến vài bước có hơn. Phượng Quân dùng khóe mắt tà tà liếc Thanh Long sứ giả đang có ý nghe trộm một cái, đối phương tiếp xúc ánh mắt cảnh cáo của hắn, lúc này mới thức thời lui về giữa trận doanh của Thanh Long quốc, lưu lại không gian cho một đôi phụ tử “lưu luyến”. Vương công công đúng lúc bưng rượu lên. Một đôi dương chi bạch ngọc bôi, thanh tửu được hâm nóng toát ra những làn khói trắng mỏng trong không khí hàn lãnh. Phượng Quân lấy trước một chung, bên môi bày ra một nụ cười nhẹ, “Lần này đến Thanh Long, có lẽ là vĩnh biệt, Phượng Quân kính ngài.” Nói xong ngửa cổ uống cạn chung rượu. Phượng Vũ định lấy chung rượu nhưng bị Phượng Quân đưa tay ngăn lại, không khỏi hơi hơi nhíu mày, tay của hắn sao lại lạnh như vậy. Phượng Quân đỡ lấy tay Phượng Vũ, đem chung rượu đoạt lấy, “Còn chung rượu này, Phượng Quân muốn cảm kích ngài những năm qua đã tận lực dưỡng dục đào tạo.” Nhìn hắn uống hai chung rượu, lại nghĩ đến hắn là vì bị dược vật khống chế nội lực nên hai tay mới lạnh đến thế, đôi mày của Phượng Vũ càng nhíu chặt hơn. Như là vẫn chưa nói hết mọi sự trong lòng, Phượng Quân tự rót cho mình chung rượu thứ ba, nói “Một chung cuối cùng…” Hắn nhìn dịch rượu trong suốt đến nhìn thấy đáy, đột nhiên cười cười rồi nói tiếp, “Một chung cuối cùng, ta kính chính mình.” Phượng Vũ vội chặn lại bàn tay đang muốn đưa chung rượu lên môi của Phượng Quân, hỏi “Vì sao phải kính chính ngươi?” Phượng Quân cười, “Ta kính chính mình đã nghĩ thông suốt.” Nghe lời hắn nói, Phượng Vũ liền ngẩn người, trong lúc đó chung rượu đã trôi vào yết hầu Phượng Quân. Phượng Vũ không có truy vấn, chỉ vung tay áo lên, Vương công công vội vã mang bầu rượu lui ra. Phượng Quân xoay xoay chén rượu còn chưa kịp buông trên tay, thần tình có chút tiếc nuối, “Ngài sợ ta đổi ý sao?” Nói thật ra, Phượng Vũ cũng không nghĩ đến chuyện này, chỉ là nghe Phượng Quân nói mấy lời tự kính rượu mình, ngực y đột nhiên thấy có chút khó chịu. “Muốn uống, trẫm có thể ban cho ngươi năm mươi vò đem sang Thanh Long quốc uống.” “Không cần đâu, rượu ở đây nếu đem đến nơi khác, có uống cũng không ra tư vị gì.” Phượng Quân sờ chung rượu vẫn còn lưu lại chút ôn độ của rượu ấm, ngữ khí vừa rõ ràng vừa thản nhiên, rồi lại man theo một tia cô đơn khôn tả. Phượng Vũ không tự chủ lãng tránh ánh mắt, “Những tướng sĩ theo ngươi về kinh lần này đều được hộ tống ngươi đến biên cảnh, trẫm biết ngươi cùng bọn họ giao tình sâu nặng, đến lúc ngươi theo đội ngũ nghênh tiếp tiến vào Thanh Long quốc, nghìn vạn lần phải xem chừng bọn họ cho tốt, đừng để sinh thêm phiền toái.” “Hảo.” “Còn có Phượng Lăng, trẫm để nó đến quân doanh trước, sau khi hộ tống ngươi qua biên cảnh, trẫm lệnh nó phải ở trong quân doanh tôi luyện hai năm mới được hồi kinh…” Ngừng một chút, Phượng Vũ bổ sung, “Trẫm đã thu hồi chức giám quân của nó rồi, cũng an bài Lý Toàn tạm thời đảm nhiệm chức vụ, tiếp quản các thuộc cấp của ngươi.” “Lý Toàn hữu dũng hữu mưu, hoàng thượng anh minh.” Người tên Lý Toàn này vốn là Phượng Vũ bồi dưỡng ra cho Phượng Quân, muốn hắn sau này sẽ phụ tá Phượng Quân đăng cơ, nào ngờ sự tình lại chuyển biến đột ngột, cuối cùng lại sử dụng cho mình. Phượng Vũ nói, Phượng Quân ngưng thần lắng nghe, lâu lâu gật đầu một cái. “Được rồi, đã đến lúc phải đi.” Không muốn tiếp tục kéo dài, Phượng Vũ thúc giục. Phượng Quân nhìn y, vẫn không nhúc nhích, đợi đến lúc Phượng Vũ nhíu mày tỏ ý khó chịu, hắn mới nói, “Ta chỉ muốn được nhìn ngài lâu thêm một chút.” Phượng Vũ chấn động. Phượng Quân lại nói, “Sau khi quỳ bái biệt ngài, ta sẽ đi.” “…Được.” Vén tà áo, hai gối chạm đất, Phượng Quân thận trọng thực hiện đại lễ, khấu đầu ba cái, đến lúc đứng dậy sợi tóc còn dính theo mấy bông tuyết li ti. Phượng Vũ đứng đó tiếp nhận đối phương quỳ lạy, không có biểu hiện ra ngạo nghễ của quân vương, chỉ là bình tĩnh nhìn, bình tĩnh tiếp nhận, cuối cùng kiên quyết xoay người, trở vào cổng thành. “Phụ hoàng!” Phượng Quân ở phía sau y hô to. “Thỉnh ngài yên tâm, tâm của Phượng Quân vĩnh viễn trung với quốc gia, trung với ngài!” Phượng Vũ cũng không vì thế mà dừng lại cước bộ. Đợt đến lúc thân ảnh tuyệt tình toàn bộ tiêu thất sau hai cánh cổng thành đóng kín, Phượng Quân mới thì thầm nói hết lời thề trong lòng, “Nếu như trái lời, mệnh táng nhai để, thi cốt vô tồn.” (bỏ mạng nơi vực sâu, thi thể xương cốt không toàn vẹn) Phượng Quân sải bước nhảy lên huyền mã, quay đầu nhìn lại, tại cửa thành phía trên, quân vương một thân áo choáng lông cừu trắng tinh, khuôn mặt diễm lệ giữa đất trời đầy hoa tuyết càng khiến người lóa mắt. Si ngốc nhìn, ánh mắt giao nhau, Phượng Quân chợt có một loại ảo giác, tựa như trên thế gian này chỉ còn lại duy nhất một thân ảnh trên cao kia. Nếu thật có thể như vậy thì hay biết mấy. Nhưng trong thực tế, Phượng Vũ đã keo kiệt thu hồi ánh mắt, thậm chí còn xoay người lại, chỉ để cho hắn một bóng lưng. Thanh Long sứ giả thúc ngựa đến, cẩn thận hỏi thăm, “Đại điện hạ, chúng ta có thể khởi hành được chưa?” Phượng Quân nhìn gã một cái, gã lập tức ngậm miệng thối lui. “Đi.” Phượng Quân đưa ra một mệnh lệnh ngắn gọn, dẫn quân xuất phát. Đi được ba bước, hắn kìm lòng không đậu lần thứ hai quay đầu lại. Trên tường thành từ lâu đã không còn thân ảnh quân vương. Vội vã muốn không nhìn thấy hắn đến vậy sao? Phượng Quân nắm chặt dây cương, không hề quay đầu lại nữa. Thẳng đến lúc khoảng cách xa không thể thấy, Phượng Vũ lại xuất hiện trên cửa thành. Phượng Quân vĩnh viễn sẽ không biết Phượng Vũ đã nhìn theo hắn lúc rời đi. Phượng Vũ cũng sẽ vĩnh viễn không cho hắn biết điều đó, và cũng không nói cho hắn, trên đời căn bản không có cổ hoàn cổ trùng gì cả. Y kỳ thực là đang đánh cược, y muốn tín nhiệm Phượng Quân thêm một lần cuối. “Rượu.” Vương công công vội vã dâng lên. Đôi môi mỏng chạm vào chung rượu, Phượng Vũ nhớ tới hình dáng Phượng Quân lúc chia tay. Quyết biệt tửu, nhất bôi túc hĩ. (rượu biệt ly, một chung đã đủ rồi)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]